[ST] IN HEAVEN - marklawliet
Tue Nov 01, 2011 10:23 pm
Đây là kịch bản của Linh và Tuyết dựa trên một tác phẩm của Marklawliet ( chưa qua chỉnh sửa)
Tác Giả: marklawliet
IN HEAVEN
(JYJ)
(Post Fic dưới sự cho phép của tác giả)
Thanh là một kẻ bất hạnh? Không! Cậu tự hào mình là một người như thế. Cậu biết mọi người vẫn thường nhìn theo cậu mỗi khi cậu đi qua vì quá khứ của mình. Nhưng cậu không quan tâm đến điều đó. Cậu không có thời gian để lo những chuyện nhỏ nhặt tầm thường. Cậu phải cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền. cuộc sống của anh và cậu sẽ khó khăn lắm nếu như thiếu mất những đồng tiền mà cậu kiếm được. Ngoài việc làm người mẫu Thanh làm thêm cho những quán ăn. Cậu sẵn sàng nhận bất cứ show diễn nào kể cả khi những show ấy bị người khác chê là thù lao rẻ mạt. Cậu có lẽ là người chăm chỉ nhất công ty. Mọi người tự hỏi vì cái gì mà cậu phải cố gắng đến vậy. Nhưng những ai biết nguyên nhân thì không bao giờ muốn nhắc đến làm gì. Đơn giản vì cậu chuyện ấy cũng không phải là một đề tài hay ho để mang ra mà bàn tán.
Thanh từ khi sinh ra đã không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đó là cả một sự bất hạnh mà cả đời này cậu phải gánh chịu. Chưa bao giờ cậu dám mơ ước một tương lai cho mình. Đối với cậu tương lai là một cái gì đó tối tăm giống như thế giới mà cậu nhìn thấy hàng ngày vậy. Cậu cố gắng sống những ngày tháng trong bóng tối tuyệt vọng mà không một lời oán trách. Cậu cũng không mong muốn gì cho cuộc đời mình thì lấy gì mà oán trách. Nhưng cậu đã nghĩ khác từ khi cậu gặp anh.
Anh là một hoạ sĩ nghèo. Cậu biết điều đó rất rõ. Hai người gặp nhau trong một lần mẹ cậu đưa cậu ra câu viên hóng gió. Nghe mẹ kể lại thì lúc đó anh đang vẽ một bức tranh rất đẹp. Và anh đến làm quen nói chuyện với cậu. Anh làm người đầu tiên mà cậu nói chuyện ngoài ba mẹ của mình. Nói chuyện với anh rất vui nó làm cho cậu cảm thấy cuộc sống không còn là một chuỗi ngày khốn khổ nữa. Thế là ngày nào cậu cũng năn nỉ mẹ dẫn cậu ra công viên gặp anh. Mẹ cậu chiều theo mong ước của cậu vô điều kiện vì từ trước đến giờ cậu chưa hề xin bà bất cứ điều gì cả.
Cậu ngồi trên một chiếc ghế với đôi mắt nhắm nghiền. Cậu cảm nhận một cách rõ ràng từng làn gió thổi qua. Chúng mang theo một mùi hương của môt loài hoa mà cậu chưa hề biết tới. Cậu lắng nghe từng lời của anh. Giọng anh thật trầm ấm. Cậu bắt đầu vẽ nên một bức chân dung về anh trong đầu.
- Anh muốn vẽ em. - Anh nói khi vuốt tóc cậu. - Nhưng không phải trong tình trạng này mà là khi em sáng mắt kìa!
Cậu nắm chặt lấy tay anh lắc đầu:
- Không đâu anh! Em không thể sáng mắt được! Phải tìm người thích hợp mới được! Mà ngay cả ba mẹ em còn không hợp thì chắc trên đời này không có ai nữa đâu!
Anh thở dài.
- Không đâu! Mình phải luôn hi vọng em à! Nhất định chúng ta sẽ đạt được những gì mà ta mong muốn nếu ta cố gắng!
Chưa có ai nói với cậu những lời như vậy cả. Bỗng nhiên trong lòng cậu ngập tràn ánh sáng. Đó phải chăng chính là ánh sáng của một niềm hi vọng? Từ khi cậu có ý thức về cuộc đời, cậu đã không còn hi vọng được nhìn thấy mọi vật rồi. Nhưng giờ đây cậu rất muốn được nhìn thấy anh. Rất muốn!
…
- Con ơi! Mẹ đây! - Giọng mẹ nức nở bên tai của cậu. Nhưng ngay lúc này đây người cậu cần gặp nhất chính là anh.
Cậu thều thào:
- Anh Hiếu đâu rồi mẹ!
Dường như mẹ khóc to hơn nhưng lại cố kìm nén lại. Bà nói với cậu bằng giọng đứt quãng:
- Nó… sẽ đến… ngay thôi! Con chỉ cần.... tập trung là được rồi!
Cậu mỉm cười trấn an mẹ.
- Khi phẫu thuật xong, con sẽ được nhìn thấy mẹ! Nhìn thấy ba! Nhìn thấy anh Hiếu nữa! không biết anh Hiếu nhìn ra sao hả mẹ? Anh ấy chắc là đẹp trai lắm đúng không?
Mẹ cậu bật khóc to hơn. Nhưng trước khi cậu có thể hỏi thêm gì nữa thì mọi âm thanh bỗng nhiên vụt tắc. Giống như có ai đó vừa vặn nút điều chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất một cách đột ngột vậy. Rồi cậu bắt đầu chìm vào một cảm giác mê mang. Trong suốt khoảng thời gian ấy cậu không ngừng nghỉ về anh. Cậu tưởng tượng xem anh sẽ như thế nào. Nhất định cậu sẽ ngắm nhìn anh cả ngày mới được. Và… và… cậu sẽ nói với anh rằng cậu yêu anh. Tuy chưa nhìn thấy anh lần nào nhưng cậu biết trái tim của mình đã hướng về anh. Không biết anh có yêu cậu không. Cậu lo quá. Nhưng chắc chắn là anh cũng có tình cảm với cậu mà. Chắc chắn là vậy mà.
Sau khi phẫu thuật xong cậu vẫn chưa thể nhìn thấy được ngay. Cậu phải ở trong bệnh viện cho các bác sĩ theo dõi một tuần. Suốt thời gian ấy chỉ có mẹ và ba ở bên cậu. Anh Hiếu thì không thấy đâu. Cậu hỏi thì chỉ nhận đưcợ những câu trả lời nước đôi của ba mẹ. Cậu lo lắm. không biết có chuyện gì xảy ra với anh không. Hay là anh thật sự không yêu cậu nên không muốn gặp cậu nữa. Cậu cố gắng sống cho qua những ngày đen tối cuối cùng. Vào ngày mắt cậu được tháo băng, cậu cảm thấy hạnh phúc khôn tả. cậu thử chớp chớp hàng mi của mình. Hình ảnh ban đầu bị mờ như nhìn qua một màn kính đầy hơi nước vậy. Nhưng sau đó rõ dần lên. Rồi gương mặt mặt ba mẹ hiện lên. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy ba mẹ. Cậu lao đến ôm cả hai người và bật khóc. Dù biết khóc bây giờ không tốt cho đôi mắt mới sáng của mình nhưng cậu vẫn khóc.
Khi cậu bước ra khỏi bệnh viện, cậu lặng người ngắm nhìn thế giới mà cậu chỉ biết tới trong tưởng tượng. À! Thì ra những tiếng kèn đó là từ những chiếc xe này. Tiếng hót trong trẻo mỗi sáng cậu nghe là từ những chú chim trên cành cao kia. Thứ toả ra ánh nắng ấm nóng là mặt trời chói chang trên đầu mà cậu không được phép nhìn. Cậu thích thú tiếp nhận những hình ảnh và màu sắc xung quanh mình. Cây có màu xanh lá, bầu trời màu xanh dường, mặt đường xám xịt, chiếc áo cậu đang mặc là màu trắng, cây kem em bé cầm qua là màu hồng, chiếc xe vừa mới chạy ngang là màu vàng… Nhưng sắc màu tươi đẹp nhất cậu nhìn thấy chính là gương mặt anh.
- Thanh!
Cậu nhận ra tiếng gọi đó. Đó chính là anh. người đang đứng trước mặt cậu chính là anh. Anh hơi khác so với cậu tưởng tượng. Anh cao hơn và đẹp trai hơn rất nhiều. Cậu lao đến ôm lấy anh và nói:
- Em nhìn thấy anh rồi!
Anh cũng mỉm cười với cậu.
- Vậy thì tốt quá!
Và đúng lúc đó cậu để ý thấy đôi mắt của anh. Chúng không bình thường. Tuy ôm cậu trong vòng tay và chúng lại nhắm nghiền. Cậu rung rẩy nhận ra sự thật đó. Anh đã hi sinh đôi mắt của mình để cho cậu ánh sáng. Cậu oà khóc như một đứa trẻ trong lòng anh.
- Em xin lỗi! Em xin lỗi!
Cậu chỉ có thể nói được vậy thôi. Anh là một hoạ sĩ nếu thiếu đi đôi mắt thì anh còn có thể làm được gì nữa. Anh đã từ bỏ cả niềm đam mê của mình chỉ vì cậu. Cậu không thể chịu đựng nổi điều đó.
Hiếu chỉ im lặng.
Chỉ im lặng mà thôi.
…
Kể từ ngày đó trở đi Thanh dọn về sống chung với Hiếu. Ba mẹ cậu cũng không phản đối chuyện của hai người. Đối với họ việc Thanh được hạnh phúc là quan trọng nhất. Nhưng cũng kể từ ngày đó Hiếu tự giam mình trong phòng. Thanh vừa muốn gặp Hiếu vừa không muốn làm phiền anh. cậu buồn lắm. Cậu nghĩ chắc anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật đó. Vì thế cậu chỉ có thể cố gắng làm việc để trang trải cuộc sống của cả hai. Nhưng đời không bao giờ trôi qua đơn giản như chúng ta nghĩ.
Những lời đồn thổi bắt đầu nổi lên xung quanh cậu.
Một hôm khi vừa đi show về, lúc đang thay đồ cậu nghe thấy những lời nói hết sức tàn nhẫn.
- Ê! Mày biết thằng Thanh không?
- Phải cái thằng hồi đó bị mù phải không?
- Ừ! Nghe nói bạn trai nó hi sinh mắt cho nó đó!
- Không có đâu mày ơi! Anh tao quen với thằng đó nè! Mắt của thằng Thanh đâu phải của thằng đó đâu!
- Trời! Ghê vậy!
- Ừ! Vậy mà thằng Thanh cứ tưởng thằng đó cao thượng lắm! Bị gạt lâu như vậy mà cũng không biết!
- Cũng tội nghiệp nó mà!
- Ừ! Cũng tội thật! Bị người mình yêu lừa vậy mà!
Thanh đứng chết trân tại chỗ. Dường như mọi bộ phận trên cơ thể cậu đã không còn cử động được nữa. Hai mắt cậu tối đi và không còn nhìn thấy gì. Nhưng trong đầu cậu cứ vang lên những lời nói tàn nhẫn kia.
- Đâu phải mắt của thằng đó đâu!
- Bị người mình yêu lừa vậy mà!
Bỗng nhiên Thanh quỵ xuống và bịt chặt hai tai lại. Nước mắt nó tuôn ra trên đôi mắt đang trợn lên trừng trừng vì sửng sốt và đau khổ. Cậu cố chối bỏ sự thật. Cậu nghĩ đến Hiếu. Nghĩ đến tình cảm của hai người. Nhưng từ khi cậu sáng mắt trở lại cậu và anh chưa hề nói chuyện với nhau lần nào. Đã một năm trôi qua rồi. Anh vẫn cứ giam mình trong phòng không thèm nói chuyện và gặp mặt cậu. Phải chăng anh mặc cảm vì tội lỗi của mình? Phải chăng anh không thể đối diện với cậu vì đôi mắt này?
- Không! Không! Không!!!
Thanh hét lên trong nỗi thống khổ cùng cực. Tại sao tất cả mọi chuyện lại thành ra như vậy. Bao nhiêu nỗ lực của cậu cũng chỉ vì hạnh phúc của cả hai. Vậy mà… vậy mà…
Nhưng Thanh không được mất bình tĩnh lúc này. Cậu lau khô mắt rồi đứng dậy. Nhất định cậu phải làm rõ chuyện này. Cậu vội vã thay đồ rồi chạy đến bệnh viện nơi ngày xưa cậu đã phẫu thuật. Giờ này bệnh viện cũng không vắng người là bao. Những người bệnh nhân với gương mặt bất hạnh đang rầu rĩ ngồi chờ đợi bên ngoài. Thanh không có thì giờ quan tâm đến họ. Cậu chạy thẳng đến bàn tiếp tân. Cậu hấp tấp nói:
- Chị ơi! Cho em gặp bác sĩ Thanh Tùng đi ạ!
Chị y tá lặng người nhìn Thanh một lúc rồi nói:
- Bác sĩ Tùng hả em? À! Bác sĩ sắp về rồi đó! May cho em hôm nay bác sĩ tăng ca nên mới về trễ vậy đó!
- Vậy hả chị! Em cảm ơn!
Rồi cậu ngay lập tức chạy đi. Cậu lạnh cả người khi nghe tiếng bước chân của chính mình dội lại trong hành lang vắng lặng. Nguồn sáng màu xanh ma quái hất ra từ những cánh cửa đóng im lìm. Thanh sợ lắm nhưng vẫn cố gắng bước đi. Khi văn phòng của bác sĩ hiện ra trước mặt, Thanh chạy ùa vào.
Bác sĩ đón tiếp nó bằng gương mặt đầy ngạc nhiên. Ông đặt tập hồ sơ lên kệ rồi quay lại nhìn cậu. Rõ ràng là ông định đi về.
- Xin lỗi! Cậu là ai vậy?
Thanh vừa thở hồn hộc vừa nói:
- Xin lỗi bác sĩ! Cháu là bệnh nhân cũ của bác! Bác đã phẫu thuật mắt cho cháu một năm trước đấy ạ!
Bác sĩ vẫn chăm chú nhìn nó tựa hồ như ông đang lúc lội trí nhớ. Cuối cùng ông vỗ trán thốt lên:
- Tôi nhớ rồi! Trường hợp của cậu khá đặc biệt nên đến giờ tôi vẫn còn nhớ.
Thanh hỏi ngay:
- Đặc biệt thế nào ạ?
Bác sĩ quay lưng lại và bắt đầu tìm kiếm trên chiếc tủ đầy ắp hồ sơ.
- Cậu bị mù bẩm sinh đúng không? Tôi còn nhớ rất rõ là người trả chi phí chữa trị cho cậu là một người khác… à… đây rồi!
Bác sĩ rút ra một tập hồ sơ rồi mở ra. Thanh bước đên bên ông rồi nhìn vào tập hồ sơ.
- Người hiến mắt cho cậu là một người đàn ông bị ung thư thời kì cuối. Và người trả toàn bộ chi phí cho cậu tên là Hoàng Văn Hiếu. phải không?
Bác sĩ Tùng quay sang nhìn Thanh nhưng cậu giờ đây đã chết lặng. Gương mặt cậu trơ ra không còn cảm xúc. Sự thật tàn khốc đã đánh vào cậu một cú quá đau đớn. Trông cậu lúc đó như một bóng ma nhợt nhạt. Bác sĩ lo lắng hỏi:
- Cậu không được khoẻ à?
Thanh lẩm bẩm trả lời:
- Không… không có gì đâu ạ!
Rồi cậu chớp mắt cố đuổi những suy nghĩ ra khỏi đầu mình để chào bác sĩ ra về. Những khi vừa ra đến cổng thì chúng lại tràn về. Cái cảm giác này cậu chưa hề nếm trải qua. Nó đau đớn, buồn bả và thật nghiệt ngã. Khi niềm tin vững vàng nhất trong lòng mình sụp đổ một cách tàn nhẫn thì cảm giác hụt hẫn là chuyện dĩ nhiên. Tại sao anh lại nói dối cậu? Tại sao vậy? Cậu cố gắng như vậy cũng chỉ vì anh. Tất cả mọi chuyện cậu làm cung đều vì anh. Nhưng tại sao… tại sao…
Thanh ôm lấy lòng ngực đau nhói. Nước mắt chảy ra ngày một nhiều. Cậu nhắm mắt lại. Tất cả những gì cậu nhìn thấy được đánh đổi bằng một sự giả dối sao? Tình yêu mà cậu ngỡ rằng là đẹp nhất trên đời này thật ra chỉ là một trò lừa gạt trơ trẽn mà thôi. Và giờ cậu đã hiểu. Hi vọng càng nhiều thì đến lúc thật vọng sẽ càng đau mà thôi!
Bằng một cách nào đó Thanh về được đến nhà. Cậu đứng nhìn cánh cửa đóng im lìm đó rất lâu. Lòng tự hỏi anh đang làm gì sau cánh cửa đó. Trốn tránh sự thật như một kẻ hèn nhát chăng? Trò lừa gạt của anh thật rẻ tiền. Thanh bước đến và đập vào cánh cửa đó. Cậu hét lên:
- Hiếu! Em muốn nói chuyện với anh!
Vẫn chỉ là sự im lặng.
- Anh đang làm gì ở trong đó? Sao không ra đây gặp em? Anh đang cố trốn tránh phải không?
- Trốn tránh điều gì?- Giọng Hiếu mệt mỏi vang lên.
Thanh nói một cách tàn nhẫn. Cậu không định nói những lời như vậy nhưng không biết sao chúng cứ ào ạt tuôn ra. Nước mặt cậu thì vẫn cứ rơi.
- Anh đã lừa dối em! Tại sao anh không nói cho em biết đôi mắt này không phải của anh? Tại sao? Tại sao vậy? Anh có yêu em không? Em rất yêu anh! Còn anh chỉ lừa gạt em mà thôi! Anh là một tên khốn nạn!
Một sự ngột ngạc bao trùm sau khi Thanh nói. Hiếu im lặng. Thanh gục mặt xuống và khóc. Thời khắc ấy trôi đi trong tuyệt vọng mà không ai có thể níu giữ. Tình yêu và sự tin tưởng đã tan vỡ. Tựa hồ như nó chỉ là một chiếc ly thuỷ tinh mỏng manh. Hai con người ấy đang chìm vào những suy nghĩ khắc khoải của riêng mình. Nhưng Hiếu biết anh phải nói gì đó. Mà anh còn nói được gì nữa. Thanh đã quá mất lòng tin vào anh rồi. Liệu những lời lẽ của anh bây giờ có còn giá trị nữa không. Nhưng cuối cùng anh cũng thốt lên được những ngôn từ chứa đầy hờ hững mà anh không bao giờ muốn nói.
- Ba ngày nữa anh sẽ gặp em nếu lúc đó em còn muốn nhìn thấy anh! Giờ thì hãy để cho anh yên!
Thanh cười như điên dại. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại một sự điên cuồng. Cậu đứng lên trên đôi chân rung rẩy. Cậu đã quyết định rồi. Đã không còn lại gì nữa…
Ngày hôm sau Thanh đưa đơn xin nghĩ. Cậu không cần biết giám đốc là Duy có chấp nhận không. Cậu lặng lẽ bước ra khỏi công ty mà không nói với ai một lời nào cả. Ngày thứ hai cậu đến thăm ba mẹ của mình. Cậu dành trọn cả ngày để làm cho ông bà vui dù cõi lòng cậu tan nát. Cậu biết nếu làm vậy thì ba mẹ sẽ đau lòng lắm và người ta sẽ nói cậu ngu ngốc nhưng đó là lựa chọn của cậu. Và cậu sẽ không bao giờ hối hận đâu.
Vào ngày thứ ba Thanh mua rất nhiều xăng về nhà. Nếu cậu chờ đợi thì ngày mai sẽ gặp được anh. Nhưng cậu không muốn làm việc đó. Vì đó chỉ là sự vô nghĩa mà thôi. Cậu tưới xăng lên bất cứ nơi nào mà cậu có thể tưới được. Trong nhà, ngoài nhà, trên đồ đạc và cả cành cửa khi nữa. Rồi cậu ngồi dựa vào cánh cửa ấy nói với giọng gần như là điên loạn:
- Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa đâu! Chỉ có cái chết mới làm cho những sự thật kia trở thành vô nghĩa! Em yêu anh! Yêu nhiều lắm! Nhưng em không thể bỏ ngoài tai sự thật kia được…
Thanh quẹt que diêm vào hộp. Một ngọn lửa bé nhỏ rực sáng trên đầu que. Cậu nở một nụ cười bệnh hoạn rồi quăng que diêm vào gốc nhà. Ngọn lửa bừng lên rất nhanh và dữ dội. Cậu ngồi đó nhìn những ngọn lửa đỏ rực tàn phá mọi thứ. Mọi thứ mà cậu đã cố gắng rất nhiều để xây dựng. Vì anh và cũng vì cậu. Tâm trí cậu thư thái một cách lạ thường khi nhìn thấy màu đỏ ấy. Xậu nhắm mắt lại đợi chờ ngọn lửa nuốt chửng mình.
Bỗng nhiên cánh cửa bật mở.
Cậu nhìn vào trong. cậu thấy Hiếu tay ông một bức tranh và loạng choạng bước đi. Anh vấp té và ngã xuống bên cạnh cậu. Anh ôm lấy cậu thật chặt và thở dài. Anh nói:
- Anh xin lỗi em! Anh cũng muốn cho em đôi mắt này lắm nhưng nó cũng không hợp với em! Thế nên anh cố gắng vẽ, vẽ thật nhiều để kiếm tiền. Và ngày anh đủ tiền để đưa cho ba mẹ em làm phẫu thuật thì cũng là ngày đôi mắt này không nhìn thấy được nữa.
Thanh rung rẩy nhìn Hiếu. Anh nói những lời đó ra với gương mặt bình thản. Thanh còn mong muốn gì hơn nữa chứ. Đó cũng giống như là anh cho cậu đôi mắt rồi. Cậu khóc và ôm lấy anh.
- Sao anh không nói cho em biết?
- Anh đã cố! Nhưng em không để anh nói! Mà anh cũng chưa bao giờ nói là đôi mắt đó là của anh cả!
Thanh sửng sốt khi nhận ra điều đó. Cậu ôm anh chặt hơn nữa và khóc to hơn.
- Vậy tại sao anh không chịu gặp em suồt một năm nay?
Hiếu đưa ra bức tranh anh cầm trên tay. Trong bức tranh đó Thanh đang nở một nụ cười thật yên bình. Chẳng lẽ trong suốt quãng thời gian đó anh đã mò mẫn trong bóng tối mà vẽ bức tranh này sao?
- Anh đã từng hứa là sẽ vẽ em khi em sáng mắt nên anh không thể thất hứa được! AAnh sắp hoàn thành rồi em thấy không? Nó có đẹp không em?
Thanh cố kiềm nén những tiếng nấc nghẹ ngào. Cậu hôn lên mắt anh rồi nói giọng dịu dàng:
- Đẹp lắm anh à!
- Anh vẽ bằng cảm giác nên phải rất lâu mới hoàn thành. Anh chọn giấy dày và vẻ thật mạnh để những đường nét in chặt vào giấy sau đó anh đưa tay lần theo và vẽ tiếp. Vì vậy nên nó mất rất nhiều thời gian…
Thanh quỳ lên và ôm chặt đầu của Hiếu. Nó cố ấp mặt của Hiếu vào ngực mình trong khi anh vẫn cứ nói:
- Anh để đôi mắt lại sau cùng vì anh muốn nó thật hoàn hảo. Nhưng xem ra không được rồi!
Trong tranh tất cả mọi thứ đều hoàn hảo chỉ có đôi mắt của Thanh là mang một màu trắng xoá. Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào đó, một cảm giác yên bình lan toả ra ngoài. Phải chăng là vì bức tranh đó được vẽ bằng cả một tình yêu cao thượng và lớn lao không?
Thanh lại khóc. Cậu thật quá ngu ngốc khi không nhận ra sự thật này. Và giờ khi ngọn lửa đã đến gần cậu mới thật sự nhận ra tình yêu thật sự của mình. Một tình yêu cao đẹp như chính những ngọn lửa xung quanh cậu và anh vậy. Hiếu đưa bàn tay lên cố tìm lấy gương mặt của Thanh. Cậu nắm lấy đôi bàn tay đó và để lên mặt của mình.
- Em xin lỗi!
Hiếu mỉm cười kéo mặt của Thanh xuống. Anh đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên của hai người.
- Không sao! Anh sẽ ở bên em dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa!
Rồi hai người đặt bức tranh vào giữa và ôm chặt lấy nhau.
Ngọn lửa rực rỡ như tình yêu của họ bừng lên và nhấn chìm tất cả vào trong sự thing lặng. Và họ đã thật sự tìm thấy tình yêu của mình. Một tình yêu cao thượng và thật chân thành.
Trích The Love Paradise
Re: [ST] IN HEAVEN - marklawliet
Tue Nov 01, 2011 10:25 pm
Lời bình của Mùa Hè cho truyện IN HAVEN:
Một câu truyện thật cảm động, nhân vật Thanh thật đáng thương. Từ nhỏ đã phải sống trong cảnh mù lòa, tăm tối và sống ở một thế giới không có nụ cười.
Đến khi gặp được anh, người có thể khiến cậu cười vui, thấp sáng lên trong cậu hy vọng, luôn tin anh là người yêu thương, hy sinh đôi mắt cho cậu. Nhưng phát hiện ra sự thật không phải như thế, thì niềm tin con người Thanh như sụp đổ, lúc nào anh cũng giam mình trong phòng tối phải chăng muốn bỏ rơi mình? Lại một lần nữa chịu nỗi đau bởi những đồn sai sự thực mà miệng đời thiêu dệt đã khiến cậu tự tay giết người cậu yêu thương nhất, giết đi tình yêu của mình.
Giá như Thanh chịu lắng nghe, chờ đợi anh thêm một ngày nữa thì hay biết mấy...Giá như Thanh cảm nhận tình yêu bằng đôi mắt của tâm hồn thì sẽ tìm thấy tình yêu thực sự của mình sớm hơn.
Phải chăng hình ảnh đôi mắt không hoàn hảo để nhắc nhở chúng ta hãy lắng nghe lòng mình bằng tất cả trái tim đừng để giận hờn xua tan hạnh phúc
Xác hai người nằm bên cạnh nhau nhưng vẫn ôm chặt lấy nhau và bức tranh ở giữa, họ cố bảo vệ bức tranh, một minh chứng tình yêu của hai người. Ôi! tình yêu thật đẹp và vĩ đại làm sao!
"một bức tranh tưởng như không hương sắc, hãy lắng lòng mình lại và ta sẽ tìm thấy màu sắc thật sự của cuộc sống: màu của bình yên và hạnh phúc."
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết