Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Wed Nov 30, 2011 2:50 pm





Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.




Part 3: Bản Tình Ca Đầu Tiên

_Duy Khoa_

Tác Giả: Mark Lawliet

Sáng hôm sau trời trong xanh và đầy gió. Tỉnh dậy với một tâm trạng rất hào hứng Hưng nhanh chóng đánh thức hắn dậy. Sau vài cái càu nhàu hắn cũng chịu ngồi dậy. Hưng kéo hắn ra nhà sau để đánh răng rửa mặt. Tối qua Vĩnh đã hứa sẽ đưa tụi nó đi chơi vào sáng nay nên nó rất phấn khởi. Có lẽ hắn cũng đã quá quen với nơi này nên đã không còn hứng thú gì nữa. Nhưng mà chỉ cần nó vui thì tim hắn cũng thấy ấm áp. Bởi vì hắn sẽ làm tất cả vì nó. bởi vì tim hắn và nó giờ là một.

Vĩnh dẫn nó và hắn đi qua nhiều nơi khác nhau. Sáng sớm trời trong trẻo và đầy hơi ẩm. Sương mù vẫn chưa tan hết phía chân trời. Mặt trời hắt lên những tia nắng hồng hào lên nền trời màu vàng pha xanh nhạt. Đâu đó vang lên tiếng chim kêu đơn độc. Tiếng bò ậm ừ đâu đó. Và tiếng cười đùa của tụi con nít vừa thức dậy.

Hưng thích mê những đợt sóng trên những cánh đồng bao la. Mỗi khi gió thổi qua là từng ngọn lúa xanh rờn đơn lẻ lại hòa với cả cánh đồng gợn lên từng đợt sống bất tận. Những con sóng ấy còn đẹp hơn cả sóng biển ồn ào nữa.

Nhưng đi một chút là chân của Hưng đã mỏi nhừ. Đường đất gồ ghề không dễ đi chút nào. Lại thêm cỏ cây hoang dại cản trở nữa. Phải khó khăn lắm nó mới bắt kịp Vĩnh. Cậu ta đi như đi chơi vậy. Hắn thì cố tình giảm tốc độ xuống để đi cùng nó. Đó là niềm an ủi duy nhất của nó. Mới sáng sớm chưa ăn gì mà phải đi xa thế này làm nó bắt đầu thở dốc. Hắn thấy thương nó quá bèn nói.

- Đi nổi không? Hay lên đây anh cõng cho!

Nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó không muốn bị Vĩnh xem thường. Nhưng dù đã cố gắng mỉm cười nhưng cái vẻ rầu rĩ vẫn không thể biến mất hết trên gương mặt của cậu. Kể từ tối qua tâm trạng của Vĩnh đã không được tốt. Và Hưng biết lí do. Vĩnh quay lại và thông báo.

- Sắp đến nơi rồi!

Nó nhìn hắn. hắn chỉ nhúng vai không nói gì. Nó đành tiến lên đi ngang với Vĩnh. Vừa thấy nó Vĩnh đã mỉm cười. Cậu nói.

- Hưng mệt không?

Hưng lắc đầu.

- Vĩnh nè…

- Sao?

- Vĩnh thích Kha phải không?

Đột nhiên Vĩnh té nhào về phía trước như vấp phải cái gì đó. Gượng dậy Vĩnh đỏ hết cả mặt nói.

- Sao… sao tự nhiên …

- Khỏi dấu ha! Hưng biết mà!

Biết là không thể nói dối được nữa Vĩnh đành cúi mặt xuống và thừa nhận.

- Ừ! - Lời nói của cậu nhẹ nhàng như hơi thở.

Hắn đi phía sau hai người nhưng vẫn không bỏ lỡ bất kì chi tiết nào cả. Mục đích chính hắn muốn đưa nó về đây là để nó giúp Vĩnh. Bởi vì trong chuyện này nó có vẻ giỏi hơn hắn. Hắn tuy đứng ngoài không nhúng tay vào nhưng chỉ cần có chuyện gì không hay xảy ra cho nó thì hắn nhất định không để yên. Nếu không phải vì tội nghiệp cho Vĩnh thì đừng hòng hắn đem báu vật của hắn xuống đây. Hắn cũng hi vọng nó sẽ giúp được Vĩnh. Vì hơn ai hết hắn hiểu cái cảm giác khó chịu khi yêu mà không được nói ra. Nó đã cho hắn nếm trải cái cảm giác này rồi mà.

Nó bước đi cạnh Vĩnh và nói.

- Nè! Nếu thích người ta thì phải nói chứ! nếu không thì tới khi mất thì đừng có hối hận nha! - Nó muốn ám chỉ đến cái người tên Phong hồi tối.

Vẻ mặt của Vĩnh hằng lên một nỗi khổ tâm. Nhìn thấy khuôn mặt đó nó biết rằng cậu đã phải chịu đựng sự dằn vặt này từ lâu. Bỗng nhiên thấy tội nghiệp cho Vĩnh nó nói tiếp.

- Hưng thấy thì hình như Kha cũng có thích Vĩnh đó!

Vĩnh quay gương mặt hớn hở về phía nó. Sự vui mừng không thể che dấu trong đôi mắt trong sáng của cậu. Đây là tâm trạng trong sáng của kẻ đang yêu sao? Thoáng mỉm cười khi nghĩ đến mình và hắn. Nó chợt nhớ lại những tháng ngày khi hai đứa vừa mới quen nhau. Những ngày tháng đó thật sự rất đẹp. Rồi bao nhiêu sóng gió ập tới, thậm chí đến bây giờ sóng gió vẫn không ngừng nghỉ, tình yêu của hắn và nó đã trưởng thành. Có lẽ nó và hắn không nhận ra nhưng rõ ràng tình yêu của hắn và nó đã lớn lên theo từng giây phút. Từng giây phút bên nhau, từng giây phút cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách.

- Thiệt… thiệt không? - Vĩnh hỏi như một đứa trẻ.

Hưng gật đầu.

- Hưng thấy vậy đó! Không sai đâu! Nhưng mà hai người thích nhau sao không nói?

Vĩnh lại rơi vào trạng thái đăm chiêu. Cậu chăm chú nhìn về phía trước nhưng ánh mắt không định hướng rõ ràng là nhìn về đâu.

- Không đơn giản như Hưng nghĩ đâu!

- Sao?

- Thứ nhất gia đình của Kha rất khó! Nếu biết chuyện này chắc chắn Kha sẽ chịu khổ! Kha có một người anh cũng bị như vậy. Ảnh bỏ nhà đi từ mấy năm trước rồi! cho nên nếu ba má Kha biết Kha cũng như vậy thì…

- …

- Với lại Kha rất ngây thơ! - Vĩnh buồn rầu nói thêm. - Có lẽ Kha sẽ không dễ dàng đồng ý đâu!

- Nhưng mà Kha thích Vĩnh mà! - Nó nói.

- Đâu có gì chắc chắn đâu! Nói thật là Vĩnh sợ lắm!

- Nhưng Vĩnh nè… - Giọng nó trở nên nhẹ nhàng. - Nếu như Vĩnh không nói thì một ngày nào đó lỡ như Kha bị Phong giành mất thì sao?

Vĩnh không trả lời. Nó biết rằng không cần nó nói Vĩnh cũng ý thức được điều đó. Nhưng Vĩnh sợ. Vĩnh sợ Kha sẽ không đồng ý. Và nếu như Kha có đồng ý thì gia đình của Kha sẽ gây sức ép vào Kha. Vĩnh thật sự không muốn điều đó. Kha thật mỏng manh và yếu đuối. Trái tim của cậu ấy trong trẻo như bầu trời vậy. Vĩnh không muốn trái tim ấy phải vướn màu u buồn. Nhưng mà… lỡ như… lỡ như…

Nghĩ đến đây nó chợt chạnh lòng. Tình yêu của gay là vậy sao? Khó khăn đến thế sao? Tại sao khi nam và nữ yêu nhau họ lại không phải khó khăn đến vậy. Đúng là không phải ai cũng gặp khó khăn trong tình yêu nhưng mà với tình yêu bình thường thì có phần dễ dàng hơn. Còn với gay hầu như tình yêu nào cũng gặp khó khăn và thử thách cả. tình yêu nào cũng giống tình yêu nào. Tình yêu nào cũng đẹp như nhau. Vậy mà tại sao lại bất công đến vậy?

Nhưng dù là vậy tình yêu có một quy luật duy nhất. Đó là tình yêu không bao giờ dành cho một tâm hồn yếu đuối. Phải mạnh mẽ thì mới có thể giành được một tình yêu đích thực. Nó biết điều đó. Hắn biết điều đó. Nhưng mà liệu Vĩnh có biết không? Và Kha có biết không?

- Dù biết sẽ có khó khăn nhưng mà nếu như Vĩnh thật lòng yêu Kha thì nhất định sẽ vượt qua được! - Nó cố tình đổi từ "thích" thành từ "yêu".

Vĩnh cảm thấy máu trong người rần rần chạy khi những lời nói đó chạm vào tim. Đúng rồi! Không thử làm sao biết! Vì không ai có thể biết trước kết quả ra sao nên cuộc sống mới thí vị, mới đáng sống. Cứ ôm ấp mãi một tình yêu vô vọng sẽ không bao giờ có hạnh phúc.

Nhìn thẳng vào mặt Hưng, Vĩnh nói rõ ràng và dõng dạc.

- Vĩnh biết rồi!

Nó mỉm cười một nụ cười kích lệ. Hắn đi phía sau cũng mỉm cười. Vĩnh thật sự khâm phục Hưng và Khang. Họ đã vượt qua nhiều khó khăn còn hơn cậu nữa. Nếu họ làm được thì cậu cũng có thể làm được. cậu tin vào tình yêu của mình dành cho Kha. và cậu tin Kha cũng yêu mình. Chỉ cần có thế.



Buổi chiều, như mọi ngày Kha lại mang sách vở qua nhà của Vĩnh. Chuyện này đã xảy ra quá thường xuyên. Không biết vì lí do gì mà Vĩnh không chịu đi học. Thế là Kha ngày nào cũng phải bắt cậu ấy học chung với mình. Ít nhất thì cậu ấy cũng phải biết đọc và viết chứ.

Kha cất tiếng gọi.

- Vĩnh ơi!

Không có ai trả lời. Kha hơi ngạc nhiên vì mọi hôm chỉ cần cậu gọi là Vĩnh chạy ra liền mà. Cậu bước vào khoảng sân được hàng rào bao lại rồi nhìn vào trong nhà. Cũng không có ai. Không lẽ Vĩnh lại đi vắng? Không thể được! Vì Vĩnh cũng biết là hôm nay học mà! Vậy thì tại sao…

- Hù!

Kha giật mình quay lại. Trước mặt cậu là một người… không có mặt. Nói đúng hơn là gương mặt của người đó bị những bông hoa dại che mất. Bó hoa đó gồm rất nhiều hoa. Kha biết hết tất cả loại hoa đó. Vì có thể dễ dàng tìm thấy bất cứ đâu. Nhưng để làm thành một bó hoa lớn như vậy thì quả thật phải tốn rất nhiều công sức.

Dù không thể nhìn thấy mặt cái người đó nhưng Kha cũng thừa biết là ai. Cậu nhẹ nhàng hỏi.

- Vĩnh làm gì vậy?

Vĩnh vẫn không bỏ hoa xuống. cậu nói.

- Kha nè! Vĩnh đã nghĩ nhiều lắm rồi! Tụi mình từ nhỏ đã chơi chung với nhau! Lớn lên với nhau! Vĩnh biết có thể Kha sẽ không thể chấp nhận nhưng mà…

Kha thật sự không hiểu Vĩnh đang nói gì. Tự nhiên hôm nay bày đặt làm mấy trò ngộ ghê.

- Nhưng mà… - Giọng Vĩnh thoáng chút ngập ngừng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói. - Vĩnh thích Kha nhiều lắm!

Kha bật cười rồi nói.

- Kha cũng thích Vĩnh mà! Thôi mình đi vào học đi!

Kha ngạc nhiên khi Vĩnh vẫn chưa chịu buông đóa hoa xuống và vẫn đứng yên như tượng.

- Không phải! Ý Vĩnh là… Vĩnh yêu Kha!

Kha sững người khi nghe thấy điều đó. Rồi như một phản ứng tự nhiên, mặt Kha đỏ lên rần rần. Cậu cúi mặt xuống đất và không nói gì cả. Tim cậu đánh thình thịch như trống trong lòng ngực. Điều này thật quá bất ngờ với cậu. Thật ra cậu đã mơ chuyện này hàng trăm lần. Nhưng lần nào sáng dậy cậu cũng tự nhủ mình là sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Nhưng giờ đây Vĩnh đang đứng trước mặt cậu và tỏ tình. Lời tõ tình vụn vể ngây ngô với đóa hoa giản dị trên tay.

Vĩnh đợi mà không thấy Kha nói gì hết. tim cậu như rơi vào một khoảng tối không đáy. Vậy là hi vọng đã vỡ tan rồi. Nhưng mà cậu không hối hận đâu. Dù Kha không chấp nhận tình cảm của cậu nhưng dù sao cậu cũng đã nói được nỗi lòng mình. Vĩnh biết rằng đã đến lúc chấp nhận sự thật. Vừa bỏ đóa hoa dại xuống thì Kha đã nhón gót đặt lên má của cậu một nụ hôn. Mặt cả hai đỏ bừng. Kha lấy đóa hoa từ tay cậu rồi chạy mất. trước khi Kha chạy đi Vĩnh có thể thấy được nụ cười dễ thương của Kha nữa.

Vĩnh đưa tay lên sờ vào chỗ môi của Kha vừa đặt lên. Mặt cậu đỏ như mặt trời. cậu cứ đứng đó tần ngần như như một bức tượng.

Và như một giấc mơ bản tình ca đầu tiên đã ngân vang.

Khuất sau một bụi cây Phong bỏ đi với gương mặt đầy sự hằn hộc. Đây cũng là một tình yêu… Nhưng là một tình yêu tuyệt vọng.




… Và khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười
Anh sẽ đến để được khóc cùng em…








Được sửa bởi MuaHeXanh1111 ngày Fri Jan 27, 2012 7:22 pm; sửa lần 1.
MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Wed Nov 30, 2011 2:51 pm

So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love





Part 4: My Love

_Westlife_

- Anh nghĩ Vĩnh có thành công không? - Dựa vào vai của hắn nó thì thầm.

Hắn nhìn lên bầu trời trải rộng trước mắt. Cánh đồng ngút ngàn làm nên một đường chân trời màu xanh. Bầu trời cao vời vợi. những tầng mây trắng bồng bềnh trên cao càng làm cho nền trời thêm sâu thẳm. Đặt một bàn tay lên đầu nó hắn nói.

- Không biết! Nhưng anh hi vọng là sẽ được!

- Nếu như ngày xưa em không đồng ý thì sao ha? - Nó nghịch cái nút áo của hắn. cứ cởi ra rồi lại gài vào.

- Thì anh sẽ theo em hoài luôn chứ sao! Như là vậy đó!

Rồi hắn lè lưỡi ra. Nó tránh xa hắn ra nói.

- Em không giỡn à nha!

- Ta là ma đây! - Hắn đứng dậy rồi bắt đầu rượt nó chạy vòng vòng.

Cuối cùng hắn cũng bắt được nó. Nhẹ nhàng đè nó xuống đám rơm rạ bên dưới, hắn dụi mặt vào ngực nó. Đã lâu rồi hắn chưa được ngửi cái mùi sữa dễ thương này. Nó sợ hắn sẽ tiếp tục tiến xa hơn. Nó ngại ở những nơi như thế này người ta có thể đi ngang bất cứ lúc nào. Nhưng dường như hắn không có ý định đó. Hắn nằm im trên người nó. nó luồng tay vào tóc và gãi gãi nhè nhẹ cho hắn. Hắn rên ư ử như một con mèo lười.

Phía xa một cậu bé dẫn mấy con trâu về nhà. Những con cò trắng bay trên đầu cậu rồi mất hút trong đường chân trời đã chuyển màu hồng. Bầu trời có sự biến chuyển lớn và giao thoa màu sắc. Màu hồng ở phía chân trời chuyển dần lên tím đỏ rồi lại nhạt dần thành xanh ngọc trên cao. Hoàng hôn đã buông xuống rồi. Không gian yên tĩnh một cách lạ lùng. Không một tiếng động nào dù là nhỏ nhất phát ra để phá bỏ sự thing lặng. Nó có thể ngửi thấy mùi khói bếp lan tỏa trong không gian, mùi đàn ông của hắn. rồi bỗng nhiên nó hỏi. Nó biết đây là một câu hỏi ngốc nghếch nhưng nó vẫn hỏi.

- Tại sao anh lại yêu em?

Hắn ngước mặt nhìn nó. Một lúc lâu hắn không trả lời. Rồi tiếng điện thoại của hắn ngân vang. Hắn ngồi dậy bắt máy.

- Alo?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói.

- Cậu là Khang phải không?

- Phải! Có gì không?

- Chắc cậu có biết một người tên là An phải không? Theo tôi được biết thì cậu và An đã từng học chung hồi trung học cơ sở…

- An hả? An nào? - Hắn nhíu mày suy nghĩ.

- An diễn vai Minh trong Couple School đó! Lần trước tôi có thấy cậu ở phim trường mà!

- Xin lỗi nhưng tôi không biết An là ai cả!

- Vậy à… - Giọng nói trầm xuống thành một thanh điệu tiếc nuối. - Cảm ơn cậu…

Khi hắn cúp máy nó hỏi ngay.

- Sao anh lại nói vậy?

- Nói gì? - Hắn ngạc nhiên hỏi lại.

- An đó! Sao anh nói… - Nhưng nó nín bặt. Giây phút đó nó chợt hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và điều đó quá khủng khiếp đến nỗi nó không thể thốt nên lời.

- Sao em?

- Không… không có gì đâu! Chắc người ta lộn số! - Nó cố nhe răng ra cười.

- Còn về câu hỏi của em... - Hắn vừa đứng dậy vừa nói. - Anh biết! Nhưng anh không nói đâu!

Nó phắt dậy nói.

- Không chịu đâu! Anh nói đi!

Hắn mỉm cười.

- Anh sẽ giữ cho mình anh thôi!

Rồi hắn nắm lấy tay nó. Hai đứa cùng đi trong những tia nắng huy hoàng của hoàng hôn lộng lẫy. Từng ngọn lúa như được nhuộm vàng càng ánh lên sắc hoàng kim khi gợn dóng lăn tăn. Tuy đi bên hắn tim nó cảm thấy thật yên bình. Nhưng nó không khỏi bất an. Bệnh tình của hắn đang trở nặng. Tụi nó còn được bao lâu nữa đây. Hắn không chịu đi khám bác sĩ. Dù nó có nói bao nhiêu lần. Nhưng lần này khi về thành phố nhất định nó sẽ bắt hắn đi.

Vì tình yêu nó sẽ làm mọi thứ…



Vĩnh ngồi cạnh Kha trên một chiếc cầu nho nhỏ bắt qua một con mương nhỏ. Trời đã vào đêm. Mặt nước chuyển thành một màu xanh đậm óng ánh sắc bạc của mặt trăng. Cây cối xung quanh chìm vào màn đêm đen thẫm. Những vì sao trên nền trời rải rác sáng lấp lánh. Không gian thấm đẫm ánh trăng trở nên huyền ảo một cách lạ thường. Cả hai đã ngồi đó rất lâu rồi nhưng vẫn không biết nói gì với nhau. Sự ngại ngùng cái tràn ngập như nước bên dưới mà không có lối thoát. Rồi…

Một đốm sáng vàng từ đâu xuất hiện. Rồi thêm một đốm nữa. Và nhiều nữa nhiều nữa. Đom đóm kéo ra lắp sáng thêm cho không gian. Kha kêu lên.

- Woa! Đẹp quá!

Rồi cậu đưa tay ra để hứng những đốm sáng nhỏ nhoi. Ánh sáng nhạt nhòa hắt lên gương mặt xinh đẹp của cậu. Vĩnh ngắm cậu một cách say đắm. Chưa bao giờ Vĩnh thấy Kha đẹp như vậy. Vĩnh biết cậu yêu cậu bé này. cậu bé ngây thơ của chỉ riêng mình Vĩnh. Bằng mọi giá Vĩnh sẽ đem đến hạnh phúc cho Kha, sẽ bảo vệ Kha đến sức cùng lực kiệt.

Kha quay gương mặt bừng sáng một niềm vui thơ trẻ sang nhìn Vĩnh.

- Đẹp quá! Vĩnh thấy không?

Vĩnh mỉm cười gật đầu. Và rồi như có một lực hút vô hình làm cho mắt họ không thể rời khỏi nhau. Họ nhìn thật sâu vào mắt nhau như chưa bao giờ được nhìn. Có lẽ họ thật sự đọc được những tình cảm chất chứa trong lòng của nhau. Rồi Vĩnh khẽ nói.

- Cho Vĩnh hôn Kha một cái nha!

Mặt Kha đỏ hết cả lên khi nghe Vĩnh nói vậy. Và cũng như mọi lần, Kha chỉ cúi mặt xuống mà không nói gì. Vĩnh từ từ ngồi xích lại gần hơn. Cậu nâng cằm của Kha lên và chiêm ngưỡng gương mặt ngây thơ đó thêm lần nữa. Rồi nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi hồng hào đó. Cả hai như tan chảy trong nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn tuy còn vụng về nhưng đó thật sự là một lời thề nguyện thiêng liêng của họ. Với lời nguyện ước này họ sẽ không bao giờ xa nhau. Đối với họ, những người quê chân chất, một khi đã yêu là sẽ yêu hết mình, không toan tính, không nghi ngờ.

Nhưng nếu như tình yêu dễ dàng như vậy thì thế gian này đã nhập tràn màu hồng rồi.

- Trời ơi! Lũ khốn nạn! - Một giọng gào lên thống thiết. - Tụi mày đang làm cái chuyện mất dạy gì vậy?

Cả hai giật mình buông nhau ra. Mặt của Kha ngay lập tức tái xanh. Cái giọng nói ghê rợn đó không ai khác chính là ba của cậu. Tim cậu đập thình thịch. Điều mà cậu sợ hãi nhất đã xảy ra rồi. Nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Cậu biết sẽ không thể tránh khỏi điều này nhưng dù vậy cậu vẫn muốn hạnh phúc bên Vĩnh thêm một thời gian nữa.

Một người đàn ông lực lưỡng với gương mặt đỏ gay vì giận dữ đang sấn lại cả hai. Hai tay ông lăm lăm cây gậy to lớn. hai mắt ông trợn trừng đến nỗi có thể thấy rõ từng đường máu trên tròng trắng của ông. Hai hàm răng của ông cắn chặt lại và kêu lên ken két. Phía sau ông, một người đàn bà với gương mặt khốn khổ cũng đang dấn bước. Trong đôi mắt bà có cái gì đó vỡ tan và đau khổ vô hạn.

Vĩnh lập tức nắm tay Kha dẫn vào bờ. Cậu đứng ra phía trước che chắn cho Kha khỏi những chuyện sắp xảy ra. Khi người ba của Kha đến, Vĩnh nói ngay.

- Bác ơi tụi cháu…

Nhưng cậu không thể nói hết câu. Ông đã vung tay tán một cú trời giáng vào mặt cậu. Nếu không phải vì Vĩnh đã chuẩn bị từ trước thì rất có thể cậu đã ngã lăn xuống đất rồi. Kha che miệng kêu lên một tiếng thản thốt.

- Vĩnh có sao không?

Vĩnh dùng một tay đẩy Kha ra sau lưng mình dù má trái đang bỏng rát nhưng cẫu vẫn bình tĩnh vá lễ phép nói.

- Thưa bác! Tụi con thật lòng thương nhau…

- Mày im đi! - Ông gầm lên. - Đồ bệnh hoạn!

Rối ông liếc nhìn Kha đang sợ hãi nấp sau lưng Vĩnh.

- Thằng mất dạy! mày qua đây! Tao thật không ngờ! Hết anh mày rồi tới mày! Trời ơi! Tao có làm lỗi gì đâu!

Kha co rúm người khi nghe những lời căm phẫn đó thốt ra từ miệng ba mình. Cậu định bước qua đẻ chịu đựng số phận nghiệt ngã của mình nhưng Vĩnh đã lên tiếng. Giọng nói trầm đầy mạnh mẽ làm tâm hồn cậu trở nên dũng cảm một cách lạ thường.

- Bác muốn làm gì cháu cũng được! Nhưng làm ơn đừng đụng đến Kha!

Cơ mặt ông giật giật. ông nhiến răng.

- Thằng này ngon!

Rồi ông lao vào đánh Vĩnh tới tấp bằng cái cây nặng trịch trên tay. Vĩnh chỉ biết ôm đầu chịu đựng chứ không chống trả gì. Cậu cho rằng dù sao đó cũng là ba của Kha. Và máu bắt đầu chảy từ miệng cậu, từ trán cậu, từ mũi cậu…

Lúc này Phong đứng gần đó khuất chìm trong bóng tối nở một nụ cười thỏa mãn. Nhưng đó là nụ cười biểu trưng cho sự thống khổ. Cho tình yêu tuyệt vọng không có lối thoát. Cho sự giận dữ vì không có được người mình yêu. Những xúc cảm đen tối đó đã đẩy con người Phong vào vực thẳm tội lỗi và đem đến cho Phong niềm vui sướng tàn bạo đó. Nhưng chợt mặt Phong tối lại. Hai mắt hắn trợn trừng lên vì kinh ngạc.

Kha lao ra đẩy ba của mình té lăn trên nền đất để bảo vệ cho Vĩnh. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sửng sốt. Kha, cậu bé hiền lành ngây thơ luôn luôn làm theo ý của ba mẹ giờ dám xô ngã cả ba mình. Kha, cậu bé có gương mặt thánh thiện như thiên thần, không dám làm đau dù chỉ là một con kiến nhỏ lại có được sức mạnh diệu kì như vậy. Nếu như là những người khác chưa chắc đã có thể hành động được như cậu.

Ba Kha tức giận rít lên.

- Thằng chó má mất dạy! mày…

Ông lại vung gậy xuống một cách cật lực. Kha ôm lấy Vĩnh, cắn chặt răng lại và chịu đựng. Vĩnh nói.

- Buông Vĩnh ra đi mà! Chạy đi!

Nhưng Kha vẫn không chịu. Cậu vẫn kiên trì chịu đựng từng cú đòn tàn bạo của ba mình. Cho đến khi mẹ cậu quỳ xuống van xin.

- Thôi đi ông ơi! Đánh nữa làm tụi nó chết đó! - Giọng nói chất chứa đầy đau đớn của bà dường như đã tác động đến tâm tri của ông.

Ông ngừng lại thở dốc vì mệt. rồi với giọng khản đặc ông nói.

- Một là mày bỏ thăng đó về nhà với tao! Hai là tao không có đứa con như mày! Mày chọn đi!

Khi ông nói những điều này tâm trí của ông luôn nghĩ rằng thằng Kha ngoan ngoãn của ông sẽ theo ông về nhà. Thằng Kha hiền lành của ông sẽ không giống như anh của nó sẽ theo ông, sẽ về. Rồi thời gian sẽ trôi qua, tình cảm nào cũng sẽ phai mờ. Nhất định sẽ là như vậy!

Nhưng ông đã lầm.

Kha từ từ đứng dậy. Vĩnh vẫn gục xuống đó. Cậu không dám nhìn lên để lắng nghe. Vì cậu cũng tin rằng Kha sẽ chọn gia đình mình. Bởi vì tính cách của Kha là vậy. Hiền lành và ngoan ngoãn, ngây thơ và dễ bảo.

- Xin lỗi ba mẹ! Nhưng có lẽ con không còn là con của ba mẹ nữa! - Cậu nói kèm theo một nụ cười buồn bã.

Người đàn ông và cả người đàn bà đều chết lặng. Họ không thể tin vào những gì tai mình vừa mới nghe thấy. Mẹ Kha nắm lấy vai con mà nói.

- Kha à! Ba đã cho con cơ hội rồi đó! Con đừng có cứng đầu nữa! Mẹ không muốn mất luôn con nữa đâu! Mẹ.. mẹ… - Rồi bà bật khóc. - Mẹ xin con đó! Mẹ chỉ còn mình con thôi!

Kha đặt bàn tay của mình lên đôi tay đang run rẩy của mẹ. Cậu nói nhẹ nhàng.

- Mẹ à! Mẹ chưa bao giờ mất con cả! Con vẫn là con mẹ cho dù con có làm gì, có trờ thành thế nào đi nữa thì con vẫn là con mẹ! - Rồi nước mắt cũng chãy trên má cậu. - Nhưng đây là tình yêu của con! Là con đường mà con lựa chọn! Dù có bắt con chọn hàng trăm lần thì…

Kha nhìn xuống Vĩnh. Vĩnh ngước gường mặt bầm dập đầy máu của mình lên. Đôi mắt của một người đang chảy máu, đôi mắt đầy nước mắt của người kia nhìn nhau không chớp. nỗi lòng của cả hai đã được thấu hiểu.

- Thì con vẫn chọn như vậy!

Bà mẹ tội nghiệp run rẩy rời xa con mình. Bà cúi mặt xuống. Nhưng bà đã ngừng khóc. Không hiểu sao bà lại không còn khóc nữa. Bà chỉ nhìn con lần cuối rồi lặng lẽ quay đi.

Và… bà cùng chồng đi về trong bóng tối.

Từ trong nhà Hưng và Khang vội chạy ra. Cả hai kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. nó vội chạy đến bên cạnh Vĩnh khi thấy cậu đầy máu. Vĩnh không bận tâm đến điều đó, không bận tâm đến nhựng cơn đau khủng khiếp, không bận tâm đến những dòng máu đỏ tươi vẫn đang không ngừng chảy. Cậu vươn tay về phía Kha. Kha nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó. Cậu ngồi xuống bên cạnh Vĩnh. Nó cũng nhẹ nhàng rút lui về bên hắn. Hắn quàng tay ôm vai nó và cả hai đứng nhìn cảnh tượng cảm động trước mặt.

- Cảm… ơn Kha…- Vĩnh thều thào.

Kha mỉm cười trong khi nước mắt vẫn rơi đều.

- Sao lại cảm ơn Kha?

- Cảm… ơn Kha vì đã chọn Vĩnh! Nhất định… Vĩnh sẽ mang đến cho Kha hạnh phúc!

Kha không thể kiềm chế được nữa. cậu ôm chằm lấy Vĩnh. Nước mắt cậu rơi xuống gương mặt đẫm máu của Vĩnh. Những giọt nước mắt sáng trong đó dần rửa trôi đi vết máu.



Sau khi đã băng bó cho Vĩnh và xức thuốc cho Kha. Bốn người cùng ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn nhỏ. Rồi Vĩnh nói với giọng quả quyết.

- Vĩnh sẽ lên thành phố!

Nó và Kha đều bất ngờ trước quyết định của Vĩnh. Nó nói.

- Để làm gì?

- Ở đây Vĩnh và Kha sẽ không có tương lai! Lên thành phố Vĩnh sẽ cố tình một công việc rồi lo cho Kha tiếp tục đi học!

- Không! - Kha bật nói. - Kha không đi học nữa đâu!

- Đừng ngốc vậy! Học là cách duy nhất để giúp tụi mình có thể sống trong cái xã hội này! Kha phải học để sau này không còn ai có thể kinh bỉ những người như tụi mình nữa!

Nó lắng nghe Vĩnh nói và cảm thấy thật khâm phục nghị lực của cậu ta. Một người bằng tuổi với nó mà lại có ý chí mạnh mẽ như vậy sao?

Hắn bỗng nói.

- Mày có thể ở nhà tao! Mẹ tao có thể…

- Không! - Vĩnh đáp. - Tao không dám làm phiền bà thím đâu!

- Đồ ngu! - Hắn nạt lại. - Dẹp cái tính ngang bướng của mày đi! Lần này không phải cho một mình mày mà còn cho cả Kha nữa! Mày nhà quê lên đó tự nhiên cái có nhà ha! Rồi chừng nào Kha mới được đi học lại? Lên đó tao sẽ lo cho Kha vào học trường của tụi tao!

- Nhưng…

- Không có nhưng gì hết! lo lắng cho Uke là trách nhiệm của Seme! Dù mày không muốn nhưng mà vì Uke mày bắt buộc phải làm thôi!

Nó quay qua nhìn hắn. Vẻ mặt của hắn lúc này đầy quyết tâm. Nó biết vì sao nó yêu hắn. Không có lí do rõ ràng đâu. Chỉ là cái cảm giác yên bình hạnh phúc và được hắn bảo vệ mà thôi.

- Khang nói đúng đó Vĩnh! - Nó cũng nói tiếp vô. - Vĩnh cứ ở nhà Khang đến chừng nào tìm được chỗ ở với việc làm thôi!

Rồi nó nhanh nhạy quay qua nói với Kha.

- Kha thấy sao?

- Kha… Kha… thì sao cũng được hết…

- Vậy là ok rồi nha! Thôi! Giờ tất cả đi ngủ sớm đi! Mai mình về thành phố sớm!

Mãi lâu sau khi đèn tắt Kha vẫn còn nằm thao thức. Cậu không thể tin được là mình đã cải lời ba mẹ. Cậu không thể tưởng tượng rồi cậu sẽ ra sao khi không còn ba mẹ ở bên nữa. Nhưng cậu không hối hận. Không bao giờ hối hận. Bên cạnh Vĩnh cậu cảm thấy hạnh phúc và dũng cảm phi thường. Cậu biết rằng chỉ cần ở bên Vĩnh thì dù có ở đâu cậu cũng không quan tâm đến.

Bỗng nhiên Vĩnh ôm lấy Kha. cậu thì thầm vào tai Kha.

- Đừng lo mà! Vĩnh sẽ mãi bên cậu Kha! sẽ bảo vệ Kha! Sẽ cho Kha hạnh phúc! Chỉ cần… chỉ cần Kha tin tưởng Vĩnh và đừng bao giờ bỏ Vĩnh thôi!

Kha nằm nghiên lại để nhìn Vĩnh. Cậu mỉm cười và nói.

- Không bao giờ Kha bỏ Vĩnh đâu!

Rồi dụi đầu vào ngực Vĩnh ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bốn người thức dậy từ rất sớm. Kha không có đồ đạc gì cả vì không dám về nhà lấy. Đang buồn bã nhìn mọi người sửa soạn thì có tiếng mẹ gọi. Cậu bật dậy và chạy ra ngoài sân đầy sương. Mẹ cậu tay cầm một túi xách lớn đang chờ cậu. Bà đưa cậu cái túi và xoa đầu cậu. Kha hạnh phúc không nói nên lời. Cậu chỉ biết khóc mà thôi.

- Con trai của mẹ! Tối qua mẹ đã suy nghĩ rất nhiều! Hôm qua con đã cho mẹ thấy là con trưởng thành rồi! Con không còn là đứa bé mà mẹ nâng niu ngày nào nữa! và mẹ biết dù có bắt con ở lại thì ở đây cũng không phải là tương lai của con! Hãy đi đi con! Đi theo cậu ấy…

Vĩnh cũng bước ra sân. Cậu đứng phía sau quan sát chứ không dám làm phiền mẹ con họ.

- Mẹ tin cậu ấy sẽ lo cho con! - Vừa nói bà vừa nhìn Vĩnh chẳm chằm. Đó là ánh mắt tin tưởng giao phối vật quan trọng nhất đời mình. Vĩnh đáp lại bà bằng một cái gật đầu trịnh trọng.

- Con lên đó nhớ tìm anh của con! Mẹ ở đây sẽ cố gắng thuyết phục ba con! Và cuối cùng…

Bà nhìn thật sâu vào mắt Kha. Nước mắt giờ cũng đã ướt đẫm trên gương mặt bà.

- Con vẫn là con mẹ! Mẹ thương con nhiều lắm Kha ơi!

Hai mẹ con lại ôm nhau.

Sương dần tan đi để lộ bầu trời trong xanh. Gió khẽ hát. Chim chóc bừng lên sức sống choa lượn trên nền trời. một khởi đầu mới đã được mở ra. Bằng niềm tin và tình yêu bất tận…



To hold you in my arms
To promise you my love
To tell you from the heart
You're all I'm thinking of


Được sửa bởi MuaHeXanh1111 ngày Fri Jan 27, 2012 7:23 pm; sửa lần 1.
MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Sun Dec 25, 2011 2:42 pm

Chap 24: Please Stop Time

Ngày nào cũng vậy, từ khi bình minh ló dạng đến khi mặt trời chìm khuất đằng sau những đám mây ửng hồng, Ryan cứ lang thang mãi. Con đường này nối tiếp con đường khác chạy thẳng vào tâm trí trống rỗng của hắn. Hắn lang thang một mình và không hề biết mình định đi đâu. Thật ra cái đích mà hắn muốn đến lại không nằm trong phạm vi xác định của não bộ nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi mãi đi mãi…

Buổi chiều ngày hôm nay có khác gì với buổi chiều ngày hôm qua. Ánh nắng vẫn vàng óng như vậy. Cảnh vật vẫn chìm trong một tông màu lộng lẫy đỏ cam. Bóng của hắn vẫn in dài trên những viên gạch lát đường. Chẳng có gì khác. Thế giới trở nên lạnh lẽo hơn và vô nghĩa hơn khi không có An.

Trong những chuyến hàng trính bất tận của mình, hắn cứ luôn suy nghĩ về những lỗi lầm trong quá khứ. Hắn sẵn sàng gánh chịu hết mỗi tội lỗi. Nhưng hắn không thể chịu đựng nổi sự trừng phạt quá khủng khiếp này. Cả tim hắn, linh hồn hắn, thể xác hắn đều bị dày vò hành hạ đến cùng cực. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể rơi vào tình trạng này. Hắn chưa bao giờ nghĩ tình yêu của An lại cần thiết với hắn đến vậy. Giống như ma túy vậy. Và giờ đây hắn là một con nghiện đáng thương không có lấy một mẩu nhỏ để thỏa mãn cơn thèm muốn tột cùng.

An quá tàn nhẫn khi hành hạ hắn như vậy. Hắn thà để cho An đâm hàng vạn nhát dao còn hơn là bị bỏ mặc một mình đến thế này. Dù sao cái cảm giác được chết bởi tay người mình yêu còn sung sướng hơn cái cảm giác đau thương này nhiều. Nhưng An không cho hắn cái đặc ân xa xỉ đó. An không cho…

Màn đêm buông xuống bên hắn. Đường phố đã lên đèn, những ánh đèn mộng mơ không dành cho hắn. Với bộ dạng của hắn bây giờ không ai có thể nhận ra một Ryan điển trai nữa. Tóc hắn rối bù. Áo quần xốc xếch. Dây giày không thèm thắt. râu mọc lún phún trên cằm. Hai mắt trống rổng vô hồn với quần thâm đen thẵm. Hắn ra nông nỗi này chỉ vì An. Vì An mà thôi.

Đột nhiên hắn dừng lại bên một quán bar dành cho gay mà trước đây hắn thường vào. Không hiểu sao một ma lực nào đó kéo bước chân hắn vào trong.

- Thôi kệ! Dù sao mình cũng không còn nơi nào để đi… - Hắn tự lẩm bẩm một mình.

Tay bảo vệ nhăn mặt ngay khi nhìn thấy hắn. Gã ta đã định tống cổ hắn ra rồi nếu như không nhìn thấy mặt hắn. Gã lắc đầu khó hiểu rồi cũng đứng qua một bên cho hắn vào.

Quá bar vẫn đông đúc như ngày thường. Từng ánh đèn đầy màu sắc quét qua quét lại với tốc độ chóng mặt. Thỉnh thoảng lại soi sáng một vài cặp tình nhân đang khóa môi nhau ở các dãy bàn. Tiếng nhạc đập thình thình mạnh đến nỗi làm hắn cảm thấy khó thở. Một đám đông nhảy nhót loạn xạ trên sàn với những tiếng kêu đầy man rợ. Hắn chỉ lẳng lặng gọi một ly rượu và ngồi ở quầy bar mà quan sát tất cả mọi người. Dù đang ở giữa chốn nhộn nhịp như thế này nhưng hắn vẫn không cảm thấy vui vẻ một chút nào. Thậm chí hắn còn không thèm tỏ ra phấn khích khi MC tuyên bố bắt đầu màn trình diễn thời trang. Hắn biết quá rõ tiết mục này. Nói cho đúng hơn thì đây là nơi các bé Uke cao cấp tìm khách cho mình. Đó có thể là những tay công tử nhà giàu hoặc những lão đại gia lắm tiền nhiều của.

Không gian xung quanh chìm vào bóng tối khi mọi ánh đèn đều tập trung lên sân khấu. Mọi người đứng xung quanh sàn diễn gào lên phấn khích. Rồi người đâu tiên bước ra chỉ với một chiếc quần lót mỏng manh trên cơ thể tuyệt đẹp. Khán giả như phát sốt với sự bạo dạn của cậu chàng. Chỉ riêng hắn là không quan tâm. Hắn chỉ cần có một người mà thôi. Đám đông vẫn cứ gào thét trong nỗi phấn kích tột cùng. Còn hắn thì vẫn cứ ngồi yên như một loài cây tĩnh lặng cho đến khi…

An bước đi trong ánh đèn đủ màu sắc. Cậu nở một nụ cười tuyệt đẹp hút hồn tất cả. Chiếc quần lót nhỏ nhắn trắng tinh không đủ che hết tất cả. An giả vờ ngượng ngùng làm khán giả bên dưới như bùng nổ. Hàng chục gã hét lên những con số khổng lồ. An chỉ mỉm cười và bước vào trong.

Hắn đứng dậy. hai mắt hắn mở trừng trừng nhìn lên sân khấu mặc dù giờ An cũng đã không còn trên đó. Người mà hắn đã chịu bao khó khăn để kiếm tìm giờ đang ở trước mặt hắn. Liệu hắn có nằm mơ không? Không cần biết có phải là mơ không nhưng hắn sẽ nắm lấy. Cho dù đây có là một giấc mộng đi nữa thì nó cũng thật đẹp và hắn thật sự không muốn tỉnh dậy.

Hắn chạy như bay vào trong cánh gà. Bên trong đó tối tăm và được chiếu sáng bằng những bóng đèn tỏa sáng hồng kì dị. Hắn xô ngã rất nhiều người nhưng hắn không hề quan tâm. Mặc cho họ chửi rủa hắn vẫn tập trung tìm kiếm. Và rồi hắn nhìn thấy An. Cậu bước ra từ phòng thay đồ. Trên đôi môi hé mở một nụ cười. Nhưng nụ cười đó không dành cho hắn. Một gã đàn ông khác đưa tay chờ đón cậu. Hắn thấy tim mình tan nát. Nhưng hắn nén nỗi đau lại và bước đến.

Bằng một cử chỉ thô lỗ hắn gạt tay gã đàn ông đó ra. An kinh ngạc nhìn hắn và gã kia cũng vậy. Hắn chỉ nói đơn giản.

- Đi theo anh!

Hắn nắm tay cậu và kéo đi. Nhưng lẽ dĩ nhiên là mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy. An tất nhiên là kéo tay lại. Gã đàn ông đó nói với giọng hách dịch.

- Mày là thằng nào?

Ryan không thèm nhìn đến mặt của gã ta. Ánh mắt của hắn đang tập trung vào An. Còn An thì nhìn đi nơi khác.

- Đi với anh đi! Anh xin em! Đừng làm khổ anh nữa có được không? - Giọng hắn khắc khoải một nỗi niềm đau khổ và chân thành đến nỗi chúng khiến từng tế bào trong cơ thể An như rung động.

Tức giận vì bị xem thường gã kia tiến tới nắm lấy cổ áo của Ryan.

- Thằng chó! Mày dám coi thường ông mày hả?

Nhưng chỉ với một cái gạt tay Ryan đã đẩy hắn té nhào xuống sàn. Vụ ẩu đả bắt đầu thu hút sự chú ý. Mọi người xung quanh bắt đầu ngừng công việc của mình lại và chăm chú theo dõi. Hắn vẫn nắm chặt tay của An, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy như sợ chỉ cần hắn chớp mắt thôi thì An sẽ lập tức tan biến. Cuối cùng An nói.

- Anh về đi! Đừng tìm tôi nữa!

Và trước bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hắn quỳ xuống.

An cũng kinh ngạc không kém gì những người khác. Hơn ai hết cậu biết rõ rằng Ryan là người xem trọng sỉ diện hơn bất kì ai. Và giờ đây con người đầy tự trọng đó đã vứt bỏ thứ quan trọng nhất của mình để cầu xin nó.

- Anh biết anh đã ngu ngốc làm em buồn! - Hắn cúi mặt xuống nói. - Nhưng em biết không? Chưa có giây phút nào trôi qua mà anh không tự dằn vặt mình! Anh hối hận lắm! Em cứ đánh anh đi! Bao nhiêu lần cũng được! Nhưng làm ơn đừng bỏ đi như thế này nữa! Anh xin em đó!

Mọi người xung quanh bàn tán thì thầm với nhau. Còn An thì vẫn đứng đó không nhúc nhích. Gương mặt của cậu trơ cứng với những xúc cảm bí ẩn mà không ai có thể đoán được.

- Em nghĩ anh yêu em vì vẻ bề ngoài của em à? Không! Anh yêu em vì em chính là em! Là người đã bất chấp tất cả cứu anh! Cho dù đó có là lừa dối đi nữa! Bây giờ nếu em không tin anh…

Ryan nhìn xung quanh như tìm kiếm một thứ gì đó. Cuối cùng hắn lao đến chụp lấy con dao trên bàn.

- Anh chỉ còn cách này để em có thể tha thứ cho anh thôi!

Và hắn đưa dao lên định rạch mặt của chính mình. An hốt hoảng lao đến đẩy tay của hắn ra. Nhưng đã quá muộn. Lưỡi dao đã cắt một đừng dài kéo từ điểm giữa hai chân mày đến má trái của hắn. An bật khóc khi máu bắt đầu chảy. Còn hắn thì cứ mãi nhìn An bằng một ánh mắt say đắm điên cuồng. An đang khóc cho hắn có phải không? Có đúng là An đang khóc vì hắn không? Vậy là An vẫn còn yêu hắn đúng không? Hắn hạnh phúc quá! Để đổi lấy niềm hạnh phúc này thì vết thương đó chẳng đáng là gì cả.

Mặc kệ cơn đau đớn đay dày xé gương mặt, hắn nói với tất cả lòng mình.

- Bây giờ anh không còn là Ryan nữa! Không còn là một gã điển trai ngạo mạn mà ngu ngốc nữa…

An đặt hai tay lên vai hắn và với gương mặt cúi gầm đẫm nước mặt cậu hỏi.

- Tại sao anh phải làm vậy hả? Tại sao chứ…

- Chỉ để cho em biết anh đã hối hận đến mức nào! Chỉ để anh có thể nắm tay em một lần nữa! Chỉ để một lần nữa không vuột mất em! Chỉ để một lần nữa được nói yêu em…

- Anh cần phải được băng bó! Đi thôi! - An lau nước mắt và đứng dậy.

Nhưng hắn nắm lấy tay cậu và ghì chặt lấy. Hắn nhìn cậu bằng một đôi mắt sâu thẳm. Từng dòng máu vẫn chảy dài trên mặt hắn.

- Hãy hôn anh đi!

- Cái…

- Anh chỉ cần có vậy thôi!

- Nhưng anh phải băng bó!

- Không! Hôn anh đi mà!

An lắc đầu trước sự cứng đầu của hắn. Cuối cùng cậu cũng quỳ xuống trước mặt hắn. Lấy đôi tay đã vấy máu đặt lên hai má hắn. Cậu nhìn hắn thật kĩ trước khi đặt nụ hôn của mình lên môi hắn. Hắn nhắm mắt lại và tận hưởng những xúc cảm ngọt ngào. Đối với hắn đây là liều thuốc giảm đau hữu hiệu nhất. Cho cả thể xác lẫn tâm hồn thương tổn của hắn. Còn đối với cậu, đó là một sự thứ tha. Vì sự thật là cậu cũng không thể tồn tại khi không có hắn bên cạnh.

Tình yêu thật kì lạ nhưng cũng thật nhiệm màu.

Sau khi đã băng bó cho hắn xong, cả hai ngồi trên một băng ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Tay của cả hai vẫn đan chặt với nhau. Hắn mệt mỏi tựa đầu vào vai cậu. An thì phóng ánh mắt vào một miền xa xăm.

Không gian xung quanh được bóng tối che phủ. Chỉ có một chút ánh sáng vàng vọt từ cái đèn đường gần đó tỏa xuống. Cái ánh sáng vàng mỏng manh đó không thể chiến thắng bóng tối dày đặt. Vì thế nó chỉ soi sáng nhưng đường nét rất mờ ảo trên gương mặt hai người. Từng đường nét như mịn màn hơn. Gió lạnh khẽ thổi qua. Một vài chiếc lá nương theo chiều gió bay xuống. Bướm đêm cũng bắt đầu tràn ra. Không gian ngập tràn một gia điệu không lời…

Lời thì thầm của Ryan cũng nhẹ nhàng như hòa vào thành một phần của không gian mờ ảo xung quanh.

- Anh tên là Nguyễn Hoàng Anh Khoa…

An không thể che dấu sự ngạc nhiên. Cậu nhìn hắn bắng đôi mắt mở to. Hắn nhìn lại cậu bằng ánh mắt dịu dàng. Cậu biết rằng cái tên của hắn là một thứ gì đó rất đặc biệt. hắn chưa bao giờ nói điều này cho bất kì ai. Bởi vì cái tên mang một ý nghĩa rất lớn đối với hắn. Ngay từ nhỏ mẹ đã dạy hắn rằng, chỉ nói tên thật cho người mà hắn tin tưởng bằng cả trái tim mình. Và giờ thì người đó đang ở đây, ngồi cạnh hắn và nắm lấy tay hắn. Hắn yêu An hơn bất cứ thứ gì trên đời này. An mỉm cười và dựa vào hắn. Cả hai ngồi trong một không gian yên lặng và thưởng thức sự căm lặng ngọt ngào ấy.




MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Fri Feb 03, 2012 5:42 pm

Chapter 25

Đã vài tháng trôi qua kể từ khi Vĩnh và Kha bắt đầu cuộc sống mới ở thành phố. Những khó khăn và bỡ ngỡ giờ có lẽ đã không còn. Nhưng cả hai đang phải đối mặt với những vấn đề quan trọng hơn nhiều. Hình như trong những tháng ngày tập làm quen với cuộc sống xa hoa thị thành trái tim của cả hai dần xa nhau. Trong một ngày dài, cả hai rất hiếm khi có dịp trò chuyện với nhau. Sáng sớm là Kha đã phải đi học. Còn Vĩnh phải đi làm đến tận chiều tối. Nhờ sự siêng năng ấy mà cả hai đã dọn ra sống riêng. Không còn phải phụ thuộc vào Hưng và Khang nữa. Kha học cũng ngày càng giỏi hơn. Cậu đã thật sự bỏ hết sức mình để theo kịp các bạn. Nhưng hậu quả cả tất cả điều đó là cả hai dường như xa nhau nhiều quá.

Nếu như ngày xưa khi còn ở dưới miền quê đơn giản, vào những buổi tối trăng sáng cả hai sẽ cùng nhau ra ngồi trên chiếc cầu bắt qua một con mương nhỏ. Ngắm nhìn cảnh vật chiềm khuất trong màu xanh và tím là một thú vui mà ít có người thành phố nào có thể hưởng thụ. Ngấm ngáp cái im lặng nhẹ nhàng, sự bình yên bé nhỏ ấy có thể làm linh hồn cả hai gần nhau hơn. Và rồi những bí mật sẽ được thổ lộ. Chỉ cần như vậy cũng đủ cho một tình yêu chân thành.

Thế nhưng…

Ở thành phố thì không được vậy. Thành phố không có ánh trăng mà chỉ có những ánh đèn hoa lệ. Thành phố không có những ngọn cỏ mỏng manh khẽ rung rinh theo làn gió và chìm trong màu xanh tím lãng mạn. Thành phố chỉ có những ngôi nhà bề thế, cái gì cũng vuông vức, cái gì cũng thằng đơ, cái gì cũng tính toán, cái gì cũng chìm trong những ánh đèn đủ màu hào nhoáng. Thành phố là một nơi thật lạ lùng và lạnh lẽo đối với một tâm hồn chân chất. Hàng đêm đợi chờ Vĩnh về trong nỗi cô đờn đến mỏi mòn, Kha ngắm nhìn những vì sao tít trên cao. Những vì sao đó thật mờ nhạt. Ở quê cậu chúng tỏa sáng rất rực rỡ. Không như nơi đây. Bầu trời dường như thật cô đơn vì không còn ai bận tâm ngước nhìn lên nó. Kha cũng cô đơn khi không có Vĩnh bên cạnh. Sự trống trãi thật khó chịu. Những xúc cảm lạ lùng và khó chịu nhói lên theo từng nhịp thở. Kha không hề nghĩ một khi bước lên thành phố sẽ thành như thế này. Cậu không hề nghĩ mọi chuyện có thể tồi tệ đến mức này. Nếu biết trước như vậy cậu thà ở lại miền quê hoang sơ nhưng đậm tình người kia.

Nhưng rồi những đêm đó cũng dần lùi về xa trong miền kí ức của cả hai. Từng cuộc vui kéo Kha đi. Kha biết làm vậy Vĩnh sẽ lo lắng nhưng cậu sợ. Cậu sợ những đêm đơn côi và lạnh lẽo đó hơn bất cứ thứ gì trên đời. Con người là những tạo vật phức tạp nhưng cũng thật giản đơn.

Vĩnh bắt đầu cảm nhận thấy những điều đó. Và cậu cũng bất lực trước hiện tại. Làm thế nào mà cậu có thể níu giữ Kha trong khi cậu còn phải lo cho cuộc sống của cả hai. Tiền nhà, tiền học của Kha, tiền sinh hoạt. Tất cả đè nặng lên đôi vai của chàng trai 18 tuổi. Nhưng Vĩnh chưa một lần nào than trách. Cậu coi đó như là trách nhiệm của mình. Mỗi khi mệt mỏi chỉ muốn buông xuôi, cậu lại nghĩ về Kha. Chính nụ cười ngây thơ của Kha đã động viên cậu đã mang đến cho cậu sức mạnh để vượt qua những khó khăn kia. Nhưng rồi Vĩnh cũng nhận ra những thay đổi. Ánh mắt của Kha đã không còn vẹn nguyện một niềm ngây thơ như trước nữa. Nụ cười đã không còn sáng trong như ánh trăng màu bạc treo lơ lửng trên nền trời xanh tím. Có cái gì đó, một sự thay đổi gì đó trong tâm hồn Kha mà Vĩnh không thể nắm bắt được.

Vào một ngày mưa xam xịt. Từ sáng mặt trời đã mất đi ngôi vị hoàng hảo vốn có. Không một tia nắng nào làm không gian ấm hơn. Khắp nơi được bao phủ bởi một màn nước lạnh lẽo. Mây đen giăng kín bầu trời. Chim chóc không buồn cất tiêng ca. Những cái cây của biết u rủ đứng lặng đi dưới sự tàn bạo của những giọt mưa. Vào một ngày như vậy, Vĩnh bước ra khỏi nhà. Cậu đưa tay lên mặt để lau đi giọt nước đang chảy. Tuy thời tiết thật tệ nhưng lòng cậu ngập tràn hi vọng. Có lẽ sau ngày hôm nay Vĩnh và Kha sẽ trở lại như lúc ban đầu. Vĩnh có lẽ đã sai khi không quan tâm Kha nhiều như trước. Và hôm nay cậu sẽ chuột lại lỗi lầm của mình.

Trên con đường vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có một vài chiếc xe chạy qua một cách hối hả. Những con người đó cúi đầu xuống để tránh những giọt mưa đâm thẳng vào mặt. Họ chạy đi cuốn quýt để tìm về mái ấm của mình. Vĩnh cũng đang đi tìm mái ấm của mình. Trên vỉa hè lạnh lẽo, dưới chiếc ô rộng, Vĩnh bước đi. Cậu dừng trước một cửa hàng bán hoa. Dù hôm nay trời mưa nhưng họ vẫn mở cửa và hoa vẫn rất tươi. Dĩ nhiên là có rất nhiều loại hoa được trưng bày. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Vĩnh không phải là hoa hồng, không phải hoa lily mà là một loài hoa khác. Một loài hoa giản dị hơn, mộc mạc hơn. Hoa diên vĩ Iris.

Cô bán hàng xinh đẹp gối những bông hoa diên vĩ màu xanh tím lại cho cậu. Bên ngoài những bao hoa đó còn được cô điểm xuyết thêm những nụ hoa trắng li ti. Bó hoa đẹp một cách thuần khiết. Khi đưa nó cho cậu cô mỉm cười và hỏi.

- Tặng cho người yêu hả em?

Vĩnh đón lấy đóa hoa đó và khẽ mỉm cười.

- Phải!

- Chắc cô ấy sẽ vui lắm!

Vĩnh nhìn vào đóa hoa thật lâu trước khi trả lời.

- Em hi vọng vậy!

Rồi cậu lại tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Phía sau màn mưa xám xịt ngôi trường nhỏ đã hiện ra như một cái bóng lờ mờ không nhận rõ hình thù. Giờ này học sinh vẫn chưa tan học. Vĩnh đứng bên kia đường và nhìn vào ngôi trường im lặng như tờ. Đâu đó trong những lớp học ấy Kha đang ngồi. Vĩnh thử tưởng tượng gương mặt chăm chú nghe giảng của Kha. Cậu ngồi trong một bến đợi xe buýt và kiên nhẫn chờ đợi được mang đến sự bất ngờ cho Kha. Xung quanh cậu mưa vẫn cứ rơi nhưng đã nhẹ nhàng hơn. Giờ đây cơn mưa cứ như một bản tình ca du dương vậy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một vài hạt mưa đọng lại trên những cánh hoa lấp lanh như pha lê.

Một chàng trai với bó hoa xinh đẹp ngồi nhìn xa xăm dưới cơn mưa nhẹ nhàng.

Một tình yêu chân thành.

Và rồi tiếng chuông reo vang.

Cổng trường từ từ được mở ra. Vĩnh ngồi thẳng dậy và phóng ánh mắt tìm kiếm. Những gương mặt xa lạ lướt qua. Một vài cô nữ sinh che miệng nhìn cậu và thì thầm với nhau điều gì đó. Nhưng Vĩnh không quan tâm. Cậu đang mải mê tìm kiếm người yêu bé nhỏ của mình. Tim cậu đập như trống. Cậu tự hỏi không biết Kha sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy cậu. Kha sẽ ngạc nhiên chứ? Sẽ vui mừng chứ? Sẽ lao đến ôm lấy cậu chứ? Và cả hai người sẽ trở về nhà, Kha sẽ nấu cho cậu một bữa ăn thật nóng. Cả hai sẽ ngồi ngắm nhìn cơn mưa và nói cho nhau nghe tất cả mọi điều.

Kha kìa! Vĩnh đứng dậy. Gương mặt cậu ánh lên một nỗi vui mừng không thể che dấu được. Một nụ cười hiện lên trên môi cậu một cách thật tự nhiên. Cậu định chạy đến bên Kha nhưng cậu chợt khựng lại…

Kha đang khoác tay một chàng trai khác. Cả hai cười nói với nhau một cách vui vẻ. Họ đi chung dưới một chiếc ô nhỏ xinh xắn. Chàng trai kia cúi xuống hôn lên má Kha một cái. Kha mỉm cười tươi tắn như một thiên thần. Vĩnh chỉ biết đứng đó lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp của Kha. Một vẻ đẹp sáng trong giờ đã không còn là của cậu. Vĩnh biết đáng lẽ ngay bây giờ, ngay lúc này đây cậu phải tức giận, phải lao đến đó hỏi cho ra lẽ. Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà nụ cười của Kha hạnh phúc quá. Vĩnh tự hỏi lòng mình đã bao giờ cậu làm cho Kha hạnh phúc như vậy chưa? Không! Cậu không thể, cậu đã bỏ mặc Kha. Hơn ai hết cậu yêu nụ cười kia. Và cậu mong muốn hơn bất cứ điều gì trên đời là được giữ cho nụ cười ấy mãi mãi bừng sáng.

Kha cùng người đó lướt đi trong màn mưa giờ đã bắt đầu nặng hạt trở lại. VĨnh đứng lặng im trong màn mưa đó. Đôi chân cậu như đã mất cảm giác. Đóa hoa từ trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh lẽo đầy nước mưa. Mái tóc cậu sũng nước nhỏ giọt xuống đường. Nước mưa chảy thành từng dòng trên khuôn mặt của cậu. Nhưng đó chỉ là nước mưa mà thôi! Đó không phải là nước mắt. Vĩnh không thể khóc. Có gì mà phải khóc chứ! Kha đang hạnh phúc kia mà. Vĩnh là một người đàn ông vì thế cậu càng không thể khóc. Nhưng mà sao cõi lòng lại lạnh như vậy. Có phải bời vì nước mắt không thể tràn ra từ khóe mi mà lại tuôn chảy từ con tim đang thổn thức?

Trong cuộc đời của mỗi người, bất kì ai cũng phải trải qua nỗi đau này. Nỗi đau bị tình yêu rời bỏ. Khi bạn yêu một người nào đó dù là công khai hay thầm kín thì bạn cũng luôn mơ ước được hạnh phúc. Thậm chí khi bạn chưa hề tỏ tình với người ta bạn vẫn mơ tình yêu của mình sẽ vẹn tròn. Bạn mơ sẽ cùng người đó xây dựng một gia đình hạnh phúc. Mơ được cùng người đó nắm tay nhau trên con đường dài thăm thẳm phủ đầy lá vàng. Nhưng thực tế cuộc sống không bao giờ dễ dàng như vậy. Khi tình yêu tan vỡ, ước mơ cũng tan vỡ. Và mỗi người tùy vào cá tính đều có những phản ứng khác nhau. Có người sẽ giận dữ, có người sẽ rút lui để cho người mình yêu hạnh phúc. Nhưng dù là gì thì đó cũng là những điều đáng quý và trân trọng. Bởi vì tất đều xuất phát từ một tình yêu.

Và Vĩnh cũng vậy.

Vào cái ngày hôm đó, cái ngày mưa tầm tã đó, Vĩnh đã quay đi. Cậu cố gắng hết sức với cái lí trí đang dần mất kiểm soát vì đau thương của mình để về được nhà thật nhanh. Cậu chạy vào nhà như một kẻ điên. Cậu vào phóng tắm và lau thật khô tóc và người mình. Sau đó cậu ngồi vào chiếc ghế đặt kế bên ô cửa sổ. Khi cánh cửa bật mờ và Kha bước vào. Khuôn mặt của Kha vẫn còn đọng lại niềm hạnh phúc đó.

Và đây là cách Vĩnh đối diện với vấn đề.

Vĩnh khẽ quay lại và mỉm cười rồi nói. Câu nói cuối cùng của Vĩnh dành cho Kha vì từ đây cho đến lúc Vĩnh ra đi Vĩnh không bao giờ nói bất cứ lời nào với Kha nữa. Vĩnh sẽ ra đi sau khi đã kiếm được đủ tiền để dành cho Kha có thể học hết THPT. Và ngay sau khi khoản tiền đó được kiếm đầy đủ, Vĩnh bỏ đi.

- Chào em! Em đi học có vui không?

MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Sun Feb 12, 2012 7:34 am
Chap 26


Buổi sáng bộn bề với những suy nghĩ và xúc cảm ứ đọng nghẹn tắt trong tim. Hưng mở cửa sổ ra hi vọng có một làn gió nào đó sẽ xua đi sự lo lắng bất an ngày một lớn trong lòng. Một đêm dài khủng khiếp vừa mới trôi qua và Hưng không thể nào chợp mắt. Đúng như người ta nói: thức đêm mới biết đêm dài. Nhưng đêm còn đáng sợ hơn khi phải đối diện với sự cô đơn, lo lắng và cả một hiện tại phũ phàng trước mặt. Nỗi sợ hãi sẽ mất Khang làm Hưng không thở được. Cho dù ngay lúc này đây nó đang đứng dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng và trong vắt. Khi những làn gió những tưởng sẽ mang đến cho nó cảm giác yên bình mơn man trên mái tóc cũng chỉ làm cho tâm hồn nó càng thêm giá lạnh.

Bỗng nhiên Hưng ôm lấy đầu bằng đôi tay gầy gò. Hai mắt nó nhắm nghiền như muốn trốn tránh tất cả. nhưng một khi mí mắt khép lại là những hình ảnh khủng khiếp kia lại hiện lên. Vài tiếng trước đây thôi. Kí ức vẫn còn nóng bỏng bởi nước mắt…

Khang vòng tay qua ôm lấy đoi vai nhỏ nhắn của Hưng. Hắn thì thầm vào tai nó.

- Em đang làm gì vậy?

Hưng mỉm cười qua lại hôn lên môi Khang một nụ hôn nhẹ nhàng. Nó nói trong nụ cười tươi tắn.

- Em đang đọc sách mà! Anh không thấy sao?

- Thôi đừng đọc nữa! Đi chơi với anh đi! - Hắn lại giở giọng nhõng nhẽo ra.

- Thôi mà! Giờ này có gì đâu mà chơi! Khuya rồi anh!

- Thì chơi trò chỉ có hai đứa mình thôi! - Vừa nói Khang vừa hôn lên cổ của Hưng.

Hưng đỏ mặt đẩy Khang ra. Nó nói với giọng cứng cỏi hay là cố làm ra vẻ cứng cỏi.

- Không được mà! Anh kì quá à!

- Có gì đâu mà kì! - Khang lại lao đến đặt môi lên trán Hưng. - Vợ anh thì anh cưng thôi!

- Mắc cười quá! Vợ đâu mà sẵn quá vậy?

- Thì em chứ ai! Còn hỏi nữa! Đi mà! Nha… - Khang kéo dài giọng ra giống như một đứa bé đòi mẹ mua đồ chơi cho.

Nhìn Khang như vậy Hưng cũng không khỏi phì cười. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần đến chuyện này là Khang lại như một đứa con nít vậy. Đáng yêu không chịu được. Nó nhìn Khang chớp chớp mắt. mắt của Khang đầy vẻ hi vọng. Rồi nó nói.

- Không!

Mặt Khang ngay lập tức xụ xuống. Hưng phải quay đi chỗ khác để cố nín cười. Đột nhiên nó thấy mình bị nhấc bổng lên cao. Định thần lại là đã thấy mình nằm trong vòng tay của hắn rồi. Hắn nở một nụ cười ranh ma.

- Em không chịu thì… hì hì hì…

- Thì sao?

- Thì hiếp!

Vừa nói hắn vừa bế nó vào phòng. Nó la hét suốt đoạn đường và quẫy đạp lung tung nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của hắn. Hắn dùng chân đá mạnh vào cánh cửa tội nghiệp. Cánh cửa bật mờ đập vào tường một cái rầm. Rồi rất nhanh chóng hắn đặt nó lên giường. Nó định ngồi dậy đã bị hắn ngồi lên bụng. Hắn nhanh chóng quỳ lên. Hai đầu gối kép chặt vào hông của nó làm nó không cựa quậy được gì nữa. Nó đành nằm im nhìn hắn và mỉm cười. Hắn cũng cười. Nụ cười tươi khoe hết cả răng.

- Ngoan đi rồi anh cưng!

Nó chu môi ra tỏa ý không đánh giá cao lời nói của hắn. Rồi hắn cởi chiếc áo thun ra. Trong ánh đèn vàng cam ấm áp của chiếc đèn ngủ đặt bên cạnh, từng múi cơ trên người hắn nổi bật lên một cách đầy ấn tượng. Sự tương phản giữa hai màu đen của bóng tối và vàng cam của ánh đèn làm hắn trong hấp dẫn một cách lạ lùng. Rồi đúng như nó nghĩ hắn không tiếp tục cởi quần mà cúi xuống ngực của nó. Hắn hít một hơi thật dài cái mùi mà hắn yêu thích rồi đặt môi lên chiếc cổ trắng nõn nà. Lưỡi hắn tự do vẽ từng đường lên cổ nó. Còn đôi tay thì không ngừng làm việc. Tay phải đã cho sâu vào trong quần nó. Còn tay trái đang làm việc cật lực để thoát những chiếc nút áo bướn bỉnh ra. Cuối cùng không biết khó mở áo hay sao đó mà hắn giật banh chiếc áo sơ mi của nó ra một cách nhẹ nhàng như đó chỉ là một cái giẻ rách. Hắn đánh vào cái bụng đầu cơ của hắn cằn nhằn.

- Anh lại vậy rồi! Lần nào cũng vậy hết á! Em gần hết áo mặc rồi đó!

Vừa cúi xuống vết sẹo tên hắn trên ngực nó hắn vừa nói.

- Thôi mà! Mai anh dẫn đi mua áo lại cho!

Nó không trả lời. Vì thật ra nó không thể trả lời được nữa. Cái lưỡi ma quái của hắn đang lướt trên từng đường nét của cái tên Khang. Bao giờ cũng vậy, đó là nơi mà hắn thích nghịch nhất. Hắn thường chơi ở đó rất lâu trước khi xuống đến những nơi khác. Nó thì chỉ biết nằm đó chịu trận mà thôi.

Rồi bỗng nhiên tất cả mọi chuyển động đột ngột dừng lại. Minh mở mắt ra và hỏi nhỏ.

- Gì vậy anh?

Nhưng Hưng không thể trả lời nó. Hắn đang quỳ với hai tay ôm lấy đầu. Mặt hắn cúi gầm xuống. Đôi vai đang run lên từng chập. Nó bắt đầu hoảng sợ. Nó lai nhẹ vai của hắn và nói với giọng gấp gáp hơn.

- Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?

Hắn vẫn không nói gì. dường như hắn đang chìm vào những đợt sóng đáng sợ. Rồi hắn bắt đầu rên lên. Tay hắn vò mái tóc rối bù. Hưng bắt đầu hoảng sợ thật sự. Nó lai mạnh người Khang hơn nữa.

- Khang ơi! Đừng làm em sợ mà! Nói gì đi anh!

Đột nhiên Khang hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn xuống đất. Hắn lăn lộn trên sàn nhà như lên cơn động kinh. Nước bọt trào ra khỏi miệng hắn. Hai mắt hắn long lên sòng sọc đáng sợ như người lên cơn nghiện. Minh lao xuống với hắn nhưng bị hắn đẩy ra té lăn ra đất. Nó đành khiếp sợ ngồi đó nhìn hắn với đôi mắt ngân ngấn nước. Rồi cũng như lúc xảy ra, tất cả mọi thứ dừng lại. Âm thanh điên dại đầy đau đớn đó cũng đột nhiên im bặt. Hưng chạy đến đỡ Khang ngồi dậy. Nó càng thấy lo lắng hơn khi gương mặt hắn trắng bệch ra không còn sức sống.

- Khang ơi! Tỉnh lại đi anh! Sao vậy nè?

Nước mặt nó trào ra không sao kiềm chế được. Cái ý nghĩ nó sẽ mất hắn làm nó không thể chịu đựng được. Nó cố hớp lấy không khí và gạt đi nước mắt để nhìn hắn cho rõ. Giờ đây nó như một nạn nhân trên một chiếc máy bay đang rơi. Bối rối, hoảng sợ và không biết phải nên làm gì. Nếu lỡ như nó mất hắn rồi sao? Nếu lỡ như hắn không tỉnh dậy nữa rồi sao? Hắn là tất cả đối với nó như mặt trời cần cho trái đất vậy. Nếu như … nếu như….

Nhưng hắn từ từ mở mắt ra. Nó mừng như thấy được ánh sáng nơi đường hầm tăm tối vậy. Nó ôm chằm lấy hắn và nói khi nước mắt vẫn còn lăn dài.

- Anh làm em sợ quá!

Nhưng hắn không tỏ vẻ gì là nghe thấy nó cả. Người hắn cứ đơ ra như một pho tượng vô hồn. Nhưng khi nỗi lo lắng cùng cực đã qua đi, nó không đế ý đến gì nữa cho đến khi hắn nói.

- Cậu là ai vậy…?



Hưng nhắm mắt lại rồi mở bừng đôi mắt ra. Lời nói cuối cùng mà nó được nghe lại là một lời khủng khiếp. Đến bây giờ tim nó vẫn chưa thể hàn gắn lại. Phía dưới con đường chìm trong làn sương trắng. Không một bóng người qua lại để cảnh vật bớt quạnh hiu. Gió từng cơn miên man như muốn ru con người vào giấc mộng ngàn năm không bao giờ tỉnh giấc. Một giấc mộng đau khổ triền miên mà con người vẫn thương hay gọi là tình yêu.

Giờ đây chắc hắn đang ở trong bệnh viện, đấu tranh cho từng mảnh vụn kí ức. Nó tự hỏi một cách đớn đau rằng liệu có mảnh nào chất chứa bóng hình nó không. Cái tình yêu này ngay từ đầu đã quá mong manh, đã quá nhiều thử thách. Và nó biết thế. Nó biết rõ hơn ai hết. Nhưng nó vẫn cắm đầu yêu. Giờ đây là đoạn kết mà nó không thể tránh khỏi. Dù biết vậy nhưng…

Gục mặt xuống đôi bàn tay tê dại nó thút thít khóc. Tiếng khóc không thành lời của một tình yêu đầy thương tổn.

- Đừng quên em mà!

Và gió lại bay đi trên những tầng cao vời vợi. Gió có nghe thấy lời nói đó không? Gió có cảm nhận được sự tuyệt vọng đau thương đó không? Gió có thể mang đến cho kẻ đang chìm vào màn đêm bất tận kia không? Gió có mang chút hi vọng nào cho tình yêu của họ không?

Ngọn gió không nói gì chỉ lặng lẽ bay lên hòa mình vào không gian u buồn và xám xịt.

Đã đến lúc Hưng phải đưa ra quyết định của mình rồi.

Từ bỏ hay sẽ vẫn mãi kiếm tìm và chờ đợi.

MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Tue Feb 14, 2012 5:31 pm
Chap 27: Heartless

Cuối cùng thì nó cũng lê đôi chân tê dại vào bệnh viện. đây là nơi mà nó ghét nhất trên đời. nó không bao giờ có thể chịu đựng nổi cái cảm giác ở đây. Một cái cảm giác hồi hộp, lo âu và tuyệt vọng. nó đi theo sự chỉ dẫn của mẹ hắn. nó qua rất nhiều hàng lang đầy nhóc người bệnh lê lết đợi chờ đến lượt khám. Nó cũng đi qua những phòng sanh mà tại đó những sinh linh bé bỏng đang chào đời. đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua đầu nó.

Con người sinh ra trên đời để làm gì? khi ta còn bé ta chỉ biết lo học hành vì tác động của người lớn xung quanh là quá lớn. họ tiêm nghiễm vào ta những suy nghĩ mang tính cực đoan mà đa phần là đúng. Không học thì không có tương lai. Lớn hơn một chút khi ta định hình được nhân cách, định hình được suy nghĩ của riêng ta thì ta lại có cảm nhận khác. Chúng ta nhìn cuộc sống với góc nhìn của riêng ta. Và ta dần biết được có một thứ quan trọng, ngọt ngào nhưng cũng rất đắng cay. Chúng ta dần khám phá những điều mới lạ xung quanh. Gặp nhiều người, yêu nhiều người. chúng ta nói chuyện, giận dỗi, yêu thương, tuyệt vọng… đó là những trải nghiệm của riêng ta. Là thứ quý giá nhất của ta. Vậy nên, cuộc sống chẳng qua chỉ là một cuộc hành trình dài tìm kiếm lí do vì sao mình được sinh ra và lí do vì sao mình tồn tại. Hưng mỉm cười khi biết rằng lí do đó đã luôn hiện hữu trong tim nó. nó tồn tại vì hắn và chỉ vì hắn mà thôi. Và giờ đây nó sẽ trở thành lí do để hắn tồn tại.

Nó đứng trước cửa phòng của hắn một lát. Suy nghĩ xem nên đối diện với hắn như thế nào. Cuối cung với một nụ cười trên môi nó bước vào. Ngồi bên giường của hắn không ai khác chính là mẹ. bà nhìn nó bằng đôi mắt mệt mỏi. nhưng dù vậy ánh nhìn đó cũng chất chứa đầy yêu thương và quan tâm choáng ngợp cả tâm hồn nó. bà nhẹ nhàng đứng dậy và bước về phía nó. ó chỉ kịp nhìn thấy gương mặt say ngủ của hắn trên giường trước khi bà đưa nó ra ngoài.

Hàng lang vắng vẻ chạy dài và mất hút trong ánh sáng nhạt nhòa. Bà trông thật xanh xao và mỏi mệt trong ánh nắng nhợt nhạt ấy. dựa người vào bức tường trắng xóa và nói với giọng buồn bả.

- Bác sĩ đã khám xong rồi…

Nó nói với gương mặt đầy hi vọng

- sao ạ?

Bà chỉ thở dài.

- nó bị mắc chứng bệnh tên là phêninkêto niệu!

- là… là bệnh gì ạ…

- là bệnh gây rối loạn chuyện hóa chất trong cơ thể. Bệnh này do đột biến gen mã hóa enzin chất gì đó mà cô không thể nhớ nỗi. nhưng mà cơ thể thằng Khang không thề bài trừ chất này nên ngày càng tích tụ lại dẫn đến chứng mất trí nhớ.

Hưng khẽ bước một bước về sau cho đỡ choáng. Vậy là nỗi lo lắng của nó đã thành hiện thực rồi. nó rụt rè hỏi vì sợ chính câu trả lời sắp nghe được.

- có… có khả năng chữa trị không ạ?

- mừng là có! - bà nhìn nó mỉm cười. - nhưng mà…

Nó còn chưa kịp thở phào thì đã khựng lại bởi sắc mặt của bà.

- nhưng sao…

- triệu chứng của bệnh này là… thằng Khang không thể nhớ gì hết. nếu như ngày hôm nay nó gặp con thì qua ngày mai nó cũng sẽ lại quên hết! kí ức của nó đã dừng lại rồi!

Tim của nó như vụn vỡ khi nghe thấy những điều đó. Nó thấy khó thở và chóng mặt. nhưng mà chẳng phải nó đã quyết định rồi sao. Nó đã nghĩ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn thế này nhiều nhưng chẳng phải là bác ấy nói có cơ may chữa trị sao? Nó sẽ kiên trì cho đến cùng. Nó sẽ cố gắng vì hắn. nhất định nó sẽ làm được. nhất định tình yêu sẽ cho nó sức mạnh để vượt qua.

Nó mỉm cười với bà và đặt một tay lên vai của bà. Nó có thể cảm nhận thấy từng cơn run rẩy trên đôi vai gầy gò ấy.

- bác yên tâm! Con sẽ cố gắng hết sức! con sẽ không từ bỏ đâu! con sẽ luôn ở bên anh ấy!

- nhưng mỗi ngày qua đi nó sẽ đều quên con!

- không sao đâu ạ! Nếu vậy thì mỗi ngày con sẽ làm quen với anh ấy! con sẽ không bỏ cuộc đâu!

Bà nhìn nó bằng đôi mắt sững sờ. nước mắt chảy ra từ khóe mi khô cạn. đứa trẻ đứng trước mặt bà làm cách nào mà lại có một nghị lực mạnh mẽ đến vậy? làm thế nào mà trong một thân thể nhỏ bé kia lại có một tình yêu to lớn đến vậy? con trai bà thật may mắn khi có một người như thế để quan tâm và chăm sóc cho nó. giờ bà không thể nói gì khác. Lòng yêu thương bà dành cho nó và hắn là không thể đong đếm được. sự thương cảm cho một tình yêu khác biệt mà lại gặp quá nhiều gian nan thử thách. Bây giờ nếu có thể bà sẵn sàng làm tất cả chỉ để chúng được hạnh phúc bên nhau. Thậm chí là có phải gánh chịu căn bệnh quái ác kia bà cũng sẵn sàng. Nhưng đây là câ truyện của chúng. Chúng sẽ phải tự bước đi cho đến hết con đường này.

Bà ôm lấy nó và nói rằng.

- không biết con có đồng ý không nhưng…

Hưng đứng lặng im nghe bài nói. Đây là lần đầu tiên mà nó có được cái cảm giác này kể từ khi người mẹ tội nghiệp của nó qua đời. cảm giác được yêu thương từ một người mẹ.

- con sẽ làm con trai của mẹ nhé!

Nó thật sự bất ngờ trước lời nói của bà. Nó ôm lấy bà chặt hơn và nói.

- con rất vui ạ!

- hãy cố lên các con! Mẹ tin rằng các con sẽ làm được!



Gian phòng vẫn nhợt nhạt như lúc nó mới bước vào. Hắn nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền giữa những nếp gấp trắng tinh mền mại. nó nhẹ nhàng đến ngồi cạnh hắn kiên nhẫn đợi chờ hắn tỉnh dậy.

Và rồi hắn cũng mở mắt ra.

Nó nhìn hắn và mỉm cười dù trong lòng nó đang quặn đau từng cơn. Hắn nói một cách yếu ớt.

- cậu… cậu là ai?

Tim nó lại nhói đau khi hắn nói vậy. nó khẽ nắm lấy tay hắn và nói.

- tôi là một người bạn! tôi ở đây để chăm sóc cho cậu!

Hắn không hỏi gì thêm nữa. rõ ràng đây là một người lạ nhưng cái cảm giác bình yên khi cậu ta nắm lấy tay hắn thật dễ chịu. khi hắn nhắm mắt lại, hắn chìm vào bóng tối của sự cô đơn và mất phương hướng. nhưng kia cậu ta nhắm lấy tay hắn màn đêm kia bỗng trở nên dịu dàng. Hắn đi vào giấc ngủ một cách thoải mái.

Nó nhìn hắn rất lâu. Lâu đến nỗi mặt trời ngoài kia đã đi ngủ. khi bầu trời rực đỏ hoàng hôn được thay thế bằng những ngôi sao lấp lánh nó vẫn ngồi thế nhìn hắn. khẽ chạm môi mình vào môi hắn nó thì thầm.

- anh yêu! Dù anh có vô tâm thế nào thì em cũng sẽ vẫn mãi đợi chờ! em sẽ đợi đến khi nào mà anh nhớ ra em! nhớ ra tình yêu của hai đứa mình!

Nó lại nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và áp vào mặt mình.

- em tin rằng tình yêu ấy vẫn còn trong tim anh, phải không?

Em sẽ chờ

Mãi mãi chờ…




MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Sat Feb 25, 2012 7:58 pm
Final Chapter : Memories


Ngày hôm nay trời bỗng đổ mưa. Cả thành phố đang say ngủ nhẹ nhàng tiếp đón những làn nước mát mẻ đó. Cơn mưa này mang đến cho thành phố một cái gì đó tinh khôi và tươi mới. Mặt trời đã lên ngôi nhưng mưa vẫn chưa tạnh. Bản tình ca dịu dàng ấy vẫn mãi ngân nga những giai điệu bất tận. Cái lạnh cũng không quá gay gắt chỉ mong manh thoang thoảng làm cho người ta không muốn tỉnh dậy. Thế nên buổi sáng hôm ấy thành phố vắng lặng như sa mạc.

Ấy vậy mà vẫn có người dành thời gian bước trong cơn mưa sáng sớm như vậy. Đó là một cậu bé với đôi mắt to tròn đầy vẻ thơ ngây. Cậu mặc trên người chiếc quần jean đen và áo thun đơn giản nhưng vẫn tôn lên vóc dáng mảnh mai xinh đẹp của cậu. Nhưng sao gương mặt đáng yêu kia lại buồn đến vây? Có phải vì cơn mưa kia làm cho khóe mi u buồn. Hay vì cảnh thành phố chìm trong mây mù thế này làm cậu không được vui?

Trông cậu như người từ xa đến vì chiếc va li màu kem cậu đang xách trên tay. Và còn một điều nữa. Đối với cậu thành phố này đầy ắp kỉ niệm. Nước mưa rơi trên mặt cậu thành dòng. Đó thật sự là nước mưa hay chính là nước mắt? Không một ai biết cả. Với đôi môi mím chặt và khóe mi ướt đẫm, cậu bước với con tim khắc khoải dài hi vọng.

Từng con phố im lặng trải dài trong màn mưa. Những con phố quen thuộc. Những tòa nhà san sát bên nhau đứng buồn thảm nhưng những ngôi mộ xám xịt. Nhưng đối với cậu chúng thật thân thương. Vậy mà cậu đã bỏ chúng đi chỉ vì chút tình yêu ngông cuồng và mù quáng. Cậu bước đi qua từng góc phố, từng ghế đá như bước qua từng mảng hồi ức của mình. Tất cả những kí ức đó dường như sống động lại ngay trước mắt. Nhưng mắt cậu đã nhòe đi. Cậu không còn thấy được gì nữa. Không còn thấy gì nữa…

Cậu cố gắng bước đi trong màn mưa lạnh lẽo với đôi chân mỏi nhừ và tê buốt. Cậu không biết nơi mình sắp đến có gì đang chờ đợi. Cậu biết mình ngu ngốc. Cậu đã là kẻ ngu ngốc khi rời khỏi thành phố này. Và giờ cậu lại đóng vai một thằng ngốc khi lê bước về lại đây chỉ để nhìn người ta hạnh phúc. Sẽ đau lắm! Cậu biết rất rõ điều đó nhưng cậu vẫn muốn được như vậy. Đó vừa là hạnh phúc vừa là sự trừng phạt dành cho cậu.

Nhờ một vài người quen cậu mới có thể tìm được căn nhà nhỏ này. Căn nhà đơn sơ màu xanh dương với những chậu hoa bé nhỏ màu tím và một cửa sổ đang sáng ánh đèn. Buông rơi chiếc va li xuống cậu đưa mắt nhìn vào gian phòng ấm áp bên trong. Và kìa! Người mà cậu luôn tìm kiếm, người mà yêu thương đang ngồi đó. Trông anh vẫn không khác gì với ngày xưa. Cậu ngồi đó và đang viết gì đó vào quyển sổ trên bàn. Niểm hạnh phúc trong lòng cậu vỡ òa như pháo hoa. Cậu lấy tay che miêng để ngăn dòng cảm xúc. Nước mắt cậu ấm nóng chảy ra trên đôi gò má, hòa cùng với những dòng nước mưa rơi xuống. Cuối cùng thì sau bao năm cậu đã được nhìn thấy anh thêm một lần nữa. Cuối cùng thì mong ước lơn nhất đời cậu cũng đã được thực hiện. Giờ đây dù có chết cậu cũng cam lòng. Niềm hạnh phúc quá ngọt ngào nhưng cũng quá đớn đau. Anh ở nới đó, cách cậu chỉ vài mét nhưng cậu không sao chạm tới được. Cậu không sao mở miệng cất lời gọi anh được.

Và rồi đúng như cậu mong ước và lo sợ. Một người con gái nhẹ nhàng đến bên anh.Cô ta không đẹp nhưng gương mặt hiền hòa và nhân hậu. Có lẽ cô ấy thích hợp với anh hơn cậu. Có lẽ đây chính là điều mà cậu phải trả cho việc phản bội lại anh. Bao nhiêu năm xa anh cậu đã gặp rất nhiều người, yêu rất nhiều người. Nhưng tất cả cũng chỉ để cậu biết rằng anh mới chính là tình yêu thật sự của cậu. Dù có nắm lấy tay ai, dù có cùng ai ở trong những cảnh xa hoa thế nào đi nữa cậu cũng không thể quên những đêm trăng đơn giản mộc mạc cả hai từng chia sẻ. Không sao quên được những nụ hôn vụn về. Không sao quên được bóng hình anh.

Nhưng giờ là lúc cậu phải ra đi. Cậu phải ra đi vì anh. Cậu không thể đối diện với anh cùng cái mặc cảm tội lỗi này được. Giờ đây cậu chỉ cầu mong cho anh được hạnh phúc.

- Kha!

Cậu khưng lại. Có phải đầu óc của cậu đã tê dại vì cơn mưa rồi không? Có phải là cậu bị ảo giác không? Hay là thật sự anh đã gọi tên cậu? Cậu quay lại nhìn. Vĩnh đang đứng đó. Anh cũng đã ướt nhem và anh đang nhìn cậu bằng đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm tĩnh lặng. Cậu đứng đó như bị hóa đá trước ánh nhìn cũa anh. Chúng dịu dàng nhưng lại đầy ma lực khiến cho cậu không thể nào cất bước được nữa. Cậu chỉ biết đứng im dưới màn mưa, nhìn lại anh.

- Em lại định bỏ anh đi một lần nữa à? - Vĩnh nói vọng qua màn mưa.

- Em… - Cậu định thốt nên điều gì đó nhưng không một ngôn từ nào có thể thoát ra.

Vĩnh bước đến và ôm chằm lấy Kha. Cái ôm mạnh mẽ và vội vàng giống như Vĩnh sợ Kha sẽ lại tan biến đi như một ảo ảnh.

- Hãy ở lại bên anh! Anh xin lỗi!

- Không… - Kha òa khóc như một đứa trẻ. - Em mới là người có lỗi… em xin lỗi… xin lỗi…

- Không! Anh vì chính cái lòng tự trọng hảo của mình mà không giữ em lại! Không có giây phút nào trôi qua từ ngày anh mất em mà anh không hối hận! Giờ đây em đã vê đây rồi! Anh sẽ không để em đi một lần nữa đâu!

Kha nắm chặt lấy áo của Vĩnh và nói.

- Nhưng… nhưng còn người đó…

- Ai?

- Em thấy một người con gái cùng với anh! Có lẽ cô ta…

- Ngốc! Đó là chị của anh! Sau khi em đi anh đến ở nhờ nhà chị ấy cho đến giờ!

Vĩnh đẩy Kha ra để có thể nhìn vào mắt của cậu.

- Đừng bỏ anh nữa! Anh xin em!

- Em… em…

- Hãy ở lại được không?

- Anh… tha thứ cho em…

- Khờ quá! Anh chưa bao giờ giận em cả! Anh chỉ…

Nhưng môi của họ đã gắn lại với nhau như chưa từng tan vỡ. Họ đứng đó và hôn nhau dưới màn mưa. Tình yêu của họ đã gắn kết với nhau bằng số phận và định mệnh. Họ không thể mất nhau bởi vì đơn giản họ yêu nhau và họ sinh ra là để dành cho nhau.

Và tại một nơi khác trong thành phố này vẫn còn hai kẻ mải đi tìm hạnh phúc cho chính mình…




(còn tiếp)


Sponsored content

[ST]  Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!   -	marklawliet  - Page 2 Empty Re: [ST] Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi! - marklawliet

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết