Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Tình yêu của tôi

Tue Jul 14, 2009 6:44 pm
Xin chào! Khi tôi bắt đầu viết những dòng tự truyện này là lúc cuộc đời tôi có nhiều biến cố. Tôi sẽ nói về sự kiện này ở những phần sau, còn bây giờ thì xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện về một con người mà với tôi ngay bây giờ đây quan trọng tới mức không ai trên đời này có thể thay thế được… (Tất nhiên phải trừ ba mẹ ra chứ!)
Tạm thời chúng ta sẽ lội ngược dòng lịch sử cách đây hơn 4 năm, sau khi rời khỏi xứ sở XXX và những kỉ niệm dữ dội (Cũng xin hẹn sẽ kể ở phần sau) tôi quay trở lại Sài Thành tiếp tục hoàn tất việc học Kỹ Thuật Viên tin học của mình ở trường Khoa Học Tự Nhiên… Trưa tôi đón xe buýt lên học và chiều thì lại về… Tôi học thật lộn xộn đủ thứ lớp chả biết đường mà lần. Tôi đang cố quên đi quá khứ vừa mới qua. Và bắt đầu một cuộc sống mới. Hãy cùng tôi quay lại thời gian đó…
Hôm nay (tức là cách bây giờ 4 năm đó) khoảng 6h chiều tôi đang đứng ở vòng xoay Phú Lâm đón xe buýt về nhà sau một buổi học hành căng thẳng và chán chường. Trong tất cả các xe buýt tôi ít có cảm tình nhất với xe Ba Lệ vì thái độ coi thường hành khách của chủ xe. Tôi lầm bầm trong bụng khi thoáng thấy chiếc xe đó từ xa…
Chuyến xe định mệnh đánh dấu cho cuộc đời tôi chuyển sang trang mới, không biết nên dùng lời lẽ gì để cảm ơn hay oán hận nó nữa.
Bước lên cửa xe, tôi liếc nhanh để tìm cho mình một chỗ ngồi. Trên chiếc xe tối tăm này chả còn băng nào trống 2 ghế nên tôi đành chọn cho mình “một người bạn ngồi kế” suốt quãng đường hơn một giờ đồng hồ. Chả có ai quen hết… xui thiệt (Vậy là chả ai trả tiền vé cho mình rồi). Thoáng thấy 1 bóng dáng nhỏ xíu ngồi khép nép nơi góc ghế tôi quyết định sẽ đến ngồi chung. Dù sao tôi nghĩ mình cũng thích con nít mà… với lại nó không… đang hút thuốc.
Vừa ngồi xuống… tôi buông cho đối tượng một cái nhìn ấm áp và thân thiện. Với ai và lúc nào cũng thế. Đó là tính cách của một thằng đạo đức giả mà. Nó đang lom khom, trông thật khắc khổ, khi thấy có người… khổng lồ ngồi kế nó quay đầu qua nhìn… đôi mắt nó buồn buồn pha chút mệt mỏi và lấm la lấm lét như một tên ăn trộm. Nói chung là chả có gì ấn tượng ghê gớm với tôi cả! Ngồi chừng một chút là tôi bắt chuyện làm quen ngay, vừa nói vừa quan sát đối phương là một thói quen của tôi.
Tóc nó hớt kiểu “mũng dừa” trông ngố hết sức. Cái mặt lấm tấm tàn nhang, đôi mắt buồn… ngủ, cái mỏ nhọn nhọn, bàn tay thì to đùng… cái quần thì xăng lên, cái áo thì sẽ rất hợp thời trang nếu mặc vào thời vua Bảo Đại. Tướng tá và cái bản mặt của nó chắc học chừng lớp 9 hay 10 chứ gì, sao lại đi xe buýt nhỉ? Mà còn trong giờ này nữa chứ. Quan sát nó một hồi tôi hỏi:
- Bộ cưng… buồn ngủ lắm hả? Sao mắt lim dim vậy?
Nó quay đầu qua, do hơi cúi đầu nên nó phải ngẩng đầu lên nhìn tôi trả lời, lúc ấy trông nó lấm lét và… thiếu tự tin thế nào ấy, nó trả lời thiếu chủ ngữ:
- Đâu có! Tại mắt đó giờ vậy đó! Ai cũng nói vậy!
Và rồi tôi chuyển chủ đề, tôi hỏi về cuộc sống, về sở thích, gia đình của nó, rất nhiều… tôi cố tỏ ra vẻ mình là người lịch sự và quan tâm tới người khác như vậy thôi! Tôi cố tìm điểm gì đó chung để cuộc nói chuyện thật hấp dẫn và kéo dài hơn. Con người nhỏ bé này với một cái nhìn cuộc sống hết sức trong sáng, trả lời những câu hỏi của tui một cách cực kỳ ngây ngô. Càng nói chuyện tôi càng thấy nó đáng yêu và buồn cười làm sao.
Mặc dù lớn tuổi và to xác nhưng đầu óc tôi vẫn còn rất… trẻ con và trong trắng như thiên thần nên cuộc nói chuyện được tôi điều khiển biến chuyển khôn lườn… từ tất cả các chủ đề trong cuộc sống của… nó được lôi ra. Đôi lúc tôi không hết lời khen ngợi nó nữa.
Toàn những điều chả có gì đáng thán phục chỉ biết rằng tôi khen, nó sẽ vui. Chỉ có ánh mắt của nó là có vẻ sung sướng và ánh lên niềm tự hào bản thân trước những lời khen tặng giả dối đó. Còn tôi thì tự lòng mình nễ phục mình quá xá…
Nói chuyện vu vơ được một lúc thì bà chủ xe… khó ưa lại lấy tiền vé. Nó đưa tờ 20 nghìn… bả nói không có tiền thối, tôi bấm bụng trả tiền cho nó (chứ trong lòng tiếc hùi hụi àh, bốn ngàn bự như cái bánh xe bò chứ bộ)… nó giảy nảy lên như con đĩa phải vôi. Cái thằng coi vậy mà cũng “tự trọng hão” gớm. Thật là lạ đời.Thấy nó cứ đứng ngồi không yên và cái ánh mắt áy náy kia lúc đầu nhìn dễ thương nhưng càng lúc nó càng làm trầm trọng vấn đề làm cho tôi bắt đầu khó chịu, bực mình đến phì cười(Nếu tui là hắn thì sẽ mừng hớn hở luôn). Đánh lãng nó sang chuyện khác:
- Nhà anh nuôi cá cảnh nhiều lắm! Gặp mùa này nè, nó đẻ quá trời… mỗi lần mẹ anh thay nước hồ anh bực mình lắm! Bả già không thấy đường rõ nên làm sót cá con…
Như vớ được… đúng sở trường nó nói ngay:
- Tưởng gì cứ cá cảnh hả? Ở nhà hồi đó cũng nuôi quá trời nè… đủ thứ cá, nhưng mẹ làm thấy ghét nên cho người ta hết rồi giờ không có nuôi gì hết. Chỉ nuôi thỏ thôi…
Rồi nó lôi cho tôi nghe những hiểu biết của nó về thỏ, về sự tích làm sao nó có được con thỏ, chi tiết đến mức có liên quan tới một anh bạn thân nào của nó xin hay mua lại mà nó không cho hay không bán. Nó là dạng người rất tỉ mỉ đây! Cách nói chuyện của nó cho thấy hoặc nó là một thằng… nhiều chuyện hoặc là một con người chu đáo. Kể cũng thú vị. Nó khá khác lạ trong cách nhìn và suy nghĩ về cuộc sống… Nếu bạn để ý một chút, bạn sẽ thấy dù rằng gọi tôi là “anh” nhưng nó không bao giờ xưng nó là… cái gì cả, phải chăng nó không muốn thua ai ngay từ câu nói?
Thình lình tôi hỏi:
- Ủa! Cưng đi đâu về vậy?
Nó trả lời như vẻ chính nó là người ngạc nhiên chứ không phải tôi:
- Đi làm về chứ đi đâu!
- Ủa? Làm gì? Sao không đi học? Bao nhiêu tuổi rồi mà đi làm sớm vậy?
- Học chán lắm, thầy cô gì đâu không! Đi làm sướng hơn.
Khi bắt đầu hơi mến nó thì tôi cảm thấy đau xót và giận cái chuyện bỏ học của nó, tôi ghét nhất là chơi với những người bỏ học giữa chừng.
- Sao kỳ vậy? Đi học rất tốt chứ! Không đi học sau này ra đời làm sao mà sống làm sao mà có việc làm…
- Ai nói anh như vậy chứ? Cần gì học cao, ở chỗ làm có một ông là kỹ sư đại học Bách Khoa gì ra vậy mà… không biết cái gì, vô trong chỗ làm bị đì như cái gì… chỉ cần có cái nghề trong tay ra làm chủ kiếm tiền thì… khó gì chứ? Mấy thằng học cao chảnh thấy mồ, hồi đó đi học ghét nhất là những đứa con nhà giàu hay những đứa học cao…
Tôi cười xót xa trước cách nghĩ thơ dại của nó. Tôi và nó cãi nhau rất nhiều về cái chuyện học hành… Cuối cùng tôi nói một câu ngắn gọn:
- Chắc chắn sau này cưng sẽ hối hận vì đã bỏ học sớm, biết bao nhiêu người đã hối hận rồi.
Nó thì một mực khẳng định, vẫn là một câu nói… không hề có chủ ngữ…
- Nhất định không bao giờ hối hận cho anh xem!
Rồi tôi chuyển đề tài sang nhạc… nó cũng biết khá nhiều nhạc… tự nhiên nó im lặng rồi vẫn cái ngóai đầu về phía tôi, nhìn lên lấm lét hỏi:
- Bộ anh học cao lắm hả? Ghét nhất những người học cao!
Tôi cười:
- Tại sao ghét? Anh học gì đâu mà cao! Đang bảo vệ luận án tiến sĩ chứ cao nổi gì…
Không lẽ tôi nói: “Ừh mà… cưng có biết luận án tiến sĩ là gì đâu mà nói!” Nó trả lời, giọng chứa đầy tức tối:
- Hồi đó đi học, mấy đứa học cao thì chơi chung với những đứa học cao, không bao giờ tụi nó nói chuyện với những đứa học dỡ, tụi nó khi người thấy ghét lắm, tụi nhà giàu cũng vậy nữa, nhất là những đứa con thầy cô giáo… chảnh thấy mồ…
Tôi phì cười với cách nói.. ngang tàng như nó:
- Anh nè? Anh có thấy ghét không? Anh là… con cô giáo nè!
Tôi nhìn nó mỉm cười, nó nhìn tôi cố tìm một điểm nào đó có lẽ thích hợp với nó :
- Vậy nhà anh có giàu không? Ghét những đứa nhà giàu !
Thấy điệu bộ của nó tôi càng thấy mến con người nó hơn, sao mà... trên đời còn sót một đứa thơ ngây như vậy kìa trời... Tôi tủm tỉm cười nói:
- Cũng hên là nhà anh nghèo, chỉ xây mới có 2 – 3 tấm thôi.
Không để nó kịp suy nghĩ tôi tấn công :
- Ủa mà nếu anh là người học cao, nhà anh giàu thì đó là cái tội của anh àh? Là anh không có được chơi thân và kết bạn với cưng sao?
Nó làm gì biết tôi đùa và bắt bẽ nó thôi. Thấy nó ra vẻ nghiêm trọng, lưỡng lự tôi cười thầm như muốn vỡ bụng...
- Anh hả? Để suy nghĩ coi... Nhưng nếu nhà anh giàu thì... sẽ không bao giờ bước chân ra nhà anh!
Tôi hỏi gặng lại :
- Còn nhà anh nghèo thì sao?
- Thì ra nhà anh chơi bình thường chứ sao?
- Vậy nhà anh nghèo, nhà cưng giàu thì với suy nghĩ của cưng, anh không có quyền chơi với cưng àh?
- Đâu có, nếu nhà giàu thì khác, ai chơi cũng được, còn thích chơi những người nhà nghèo nữa là đằng khác...
Nó luôn nói thiếu mất vai trò của nó với đối phương trong câu nói. Thật là...
- Ha thấy chưa, mình giàu thì cho mình cái quyền chơi với người khác, còn người ta thì không có cái quyền đó... ngộ vậy cưng ?
- Tại tính tình khác ! Giàu nhưng không khi người...
- Thì đó... do tính cách mỗi con người thôi, chứ đâu phải do giàu hay nghèo...
Tới đây thì cu cậu mới chịu im lặng. Tôi lại hỏi:
- Ủa thường về nhà rồi làm gì?
- Thì sáng đi làm, tối về ăn cơm, coi phim, ngủ.
- Ngày cũng vậy, năm này qua tháng nọ ?
- Ừh !
- Có chán không ?
- Không ! Có gì mà chán ? Thấy sướng nữa...
- Không đi chơi? Không cà phê? Không bạn bè ?
- Hồi đó có thằng bạn thân lắm ! Nhưng giờ hết rồi !
- Sao vậy ?
- Nó khi dễ, giận nó !
-...
- Thân với nó lắm đó, anh tin không hồi đó mỗi lần đi làm về là hai thằng ngồi chung một chỗ luôn ! Ghẹo mấy nhỏ con gái, chửi lộn um sùm vui lắm !
- Ghê vậy ? Biết ghẹo gái rồi àh ! Dữ nha !
- Không có ghẹo ! Thằng bạn ghẹo thôi ! Chỉ chửi phụ nó thôi !
Tôi cười... Nó kể về cái xóm «lu xa bu» của nó cho tôi nghe, về mẹ nó...
Tôi hỏi :
- Ủa nhà ở đâu ?
- Đài chiến sĩ !
- Gần quá vậy ? Nhà anh cũng gần ở đó nè, sao anh không biết nhỉ ? Anh ở chợ cũ nè.
- Nói tới xóm ai cũng sợ, trong xóm chỉ có ở nhà là đàng hòang nhất thôi. Còn lại thì... cãi lộn, ăn cắp, đánh lộn tùm lum...
Nói huyên thuyên một hồi thì nó nói :
- Nè... trả tiền lại cho anh nè, thối đi ! Tự nhiên không quen biết trả tiền kỳ lắm !
Tôi cười :
- Có sao đâu ! Lần sau gặp lại tới cưng trả cho anh !
- Biết lần sau là lần nào ? Trên đời ghét nhất là nợ ai cái gì đó !
- Có bao nhiêu đâu ! Làm gì dữ vậy ? Cất tiền vô đi !
Thật không thể tin nổi, chỉ có 4.000 đ mà nó làm thấy ớn ăn luôn. Tôi nhất quyết không nhượng bộ. Chẳng lẽ... nói chuyện với nhau nhiêu đó mà chỉ có 4.000 đ mà nó làm như cháy nhà. Khi tôi bắt đầu chuyển từ buồn cười sang khó chịu trước thái độ... không hợp tác của nó thì nó phản ứng bằng cách nhìn liếc nhìn quanh xe búyt, gặp một thằng nào đó nó mượn thằng đó 1.000đ rồi đập thêm 3.000đ của nó trả cho chủ xe, rồi... trả lại tôi 4.000đ từ phía bà chủ xe. Tôi nhìn nó bực mình, im lặng. Nó bước xuống xe, để lại trong tôi một nỗi hậm hực khá tả. Ấy chết ! Quên hỏi tên nó mất rồi.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Tue Jul 14, 2009 6:45 pm
Đấy ngày đầu tiên của chúng tôi là như vậy đó ! Hòan tòan bình thường không có gì đặc biệt. Nhưng đối với tôi, nó đã mang đến cho một thằng cố bon chen trong cuộc sống này một giây phút thật quý báu. Tôi dừng lại, nhìn cuộc sống mình thêm một lần nữa dưới một con mắt khác, con người không phải ai cũng đáng sợ, không phải ai cũng đang cố đạp lên mà sống. Giống như tôi đang hối hả chen chân trong dòng đời bổng nhiên gặp một cơn mưa lớn khiến tôi phải tấp vào lề mà ngồi ngắm mưa rồi
«suy nghĩ về nước Mỹ» để thấy hồn mình nhẹ nhõm hơn. Cuộc nói chuyện với nó bất giác khiến tôi phải ngóai lại ngắm mình chính cách sống của mình, phải dừng chân lại thôi.
Qua ngày hôm sau tôi lại tiếp tục với những bộn bề của cuộc sống mà không hề mảy may nhớ và biết rằng người mà tôi vừa gặp hôm qua sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến trái tim tôi trong suốt hai năm sau đó và... không biết đến khi nào kết thúc.
Lần thứ hai gặp nhau tôi không nhớ rõ ràng là cách lần đầu bao lâu nữa nhưng chính xác là ngày 15 tháng 10 năm 2005 nhưng cũng như vậy đó, thật vui. Dù giây phút trước đó tôi đã không hề nhớ rằng mình đã từng gặp nó. Tôi ngồi kế nó, vừa thấy tôi, tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt rất vui ngời sáng trong nó. Vẫn cái nhìn lấm lét và cái tướng lom khom của một đôi mắt buồn... ngủ. Có lẽ nó đã chuẩn bị từ rất lâu của gặp gỡ này thì phải. Bây giờ thì cách nói của nó đối với tôi khác hẳn. Nó dùng tòan thơ văn với ca dao tục ngữ để đối đáp với tôi mới ghê chứ. Tôi cười rất nhiều, cảm thấy vui rất nhiều trong những giây phút đó. Và nhất định lần này tôi phải làm một điều mà tôi đã quên chính là... hỏi tên nó. Hôm nay chúng tôi bàn cãi sâu hơn vấn đề trước đó gồm các lĩnh vực như là: cá cảnh nè, chuyện học hành, sinh họat và gia đình của nó.
- Hôm nào cưng ra nhà anh đi, nuôi cá lại đi, ra ngỏai anh cho cá đem về nuôi !
- Thôi! Chỉ ra xem cá nhà anh thôi, không lấy đâu! Hồi đó tức mẹ ghê! Mẹ không hề biết được cảm xúc của người khác... tự nhiên lấy mấy con cá nuôi đã đời đi cho, phải chi thằng đó nó biết nuôi cũng không tức, nó nuôi thế nào cũng chết, ghét sau kêu nó ra giận lẫy... cho nó hết luôn.
Tôi nhìn nó cười... hỏi có hỏi các thành viên trong gia đình nó nữa nhưng chỉ mang máng một điều duy nhất là nó có một đứa em gái gần bằng tuổi nó vì đơn giản một điều là tôi hỏi xem nhà nó có ai thích nhạc không ? Tôi định tặng nó một đĩa nhạc do tôi chép nhưng lẽ nào nói tặng nó, nên hỏi trớ qua là tặng ai khác trong nhà nó... Về xóm nó, có lẽ nhà nó... hơi đặc biệt hay sao mà nó không có cái nhìn thiện cảm với những người xung quanh... cứ tưởng tượng môi trường xung quanh nó mà xem... Rồi cu cậu bắt đầu kể những pha đánh nhau trong phim lẻ hành động Trung Hoa, ôi con người ham bạo lực... Bất chợt nó hỏi tôi giọng đầy căm hờn:
- Anh có biết trên đời này thù ai nhất không ?
- Ghê vậy ? Ai ?
- Người đã đánh cha ! Nhất định sau này lớn lên sẽ đánh lại nó để trả thù...
Tôi cười ghẹo nó và hỏi tại sao, rồi nó kể thêm cho tôi nghe một sự tích liên quan tới... gia đình nó...
- Sao nghĩ học sớm vậy ?
- Chán... đáng lẽ thi lại lên lớp 9 đó ! Nhưng mà nghĩ luôn, mấy bà cô bất công quá, nhất là bà cô X dạy Anh văn đó...
-...
- Trời hồi đó mỗi lần đi học, cô kêu tên những đứa chưa đóng học phí... lúc nào cũng có mình đứng lên... quê lắm ! Hồi đó ở nhà khổ lắm chứ không có sướng như bây giờ đâu ! Mượn người ta có mấy ngàn mua gạo hẹn người ta chiều trả mà người ta tới đòi cào nhà... ghê lắm ! Nếu không nhờ nhà trúng số thì...
-...
- Ở chỗ làm vui lắm, tòan là anh em không hà, GIỠN rất là vui ! Đánh lộn với mấy ổng hòai...
Chỉ mới hai lần nói chuyện mà tôi được biết về nó nhiều quá... nghe tới chuyện đời xưa của nó thiệt là mủi lòng... Đầu tiên tôi chỉ biết... họ nó thôi vì nó khoe nó có cái họ độc quyền trong lớp đó là họ Diệp. Nói chuyện mãi một hồi tôi mới nhớ và hỏi tên của nó... Tân. Nghe nó nói tên mà tôi chỉ cười và nói :
- Mẹ anh nói thường thì cái tên hoặc là nó rất giống với tính cách hoặc là nó trái ngược hòan tòan với tính cách...
Không biết anh chự có biết đó là câu nói... xỏ ngọt của tôi hay không nữa. Chữ GIỠN nó nói « trớt » nghe rất là dễ thương ! Chữ con thỏ thì anh chàng lại nói là con « hỏ » thiệt là tức cười. Chia tay nhau với đủ lời hứa hẹn... thật vui. Tối đó trong trang nhật ký trên những tời bài hát của mình tôi chính thức ghi lên tên nó để đánh dấu sự kiện này. Diệp... Tân vì tôi chưa biết chữ lót của nó. Nhưng nếu là một người văn vẻ thì tên Diệp Thiên Tân sẽ thật đẹp, hòan tòan thích hợp với tâm hồn của nó.
Rõ ràng ấn tượng! Nhưng thật tình tôi vẫn... quên nó ngay ngày hôm sau. Bởi lẽ thời gian đó để quên một người tôi đã dùng một « người khác » thế chỗ như lời con Tép « hướng dẫn » và tôi đang khá « bận bịu » với « người khác » này ở XXX. Tôi đang trong một giai đọan tình cảm khá gay cấn và khó khăn. Cố gắng thích một ai đó bất kỳ để lấp trống hụt hẫng lớn trong lòng và... khi ấy tôi đã nguôi ngoai và bắt đầu có cảm giác gọi là chút xíu với khỏang trống mới được lấp vào...


Được sửa bởi Admin ngày Tue Jul 14, 2009 6:46 pm; sửa lần 1.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Tue Jul 14, 2009 6:45 pm
Lần thứ ba gặp nhau chính là cách đây hôm nay (18 tháng 09) đúng 2 năm nếu tính theo âm lịch vì hôm đó tôi đi xe búyt về buổi trưa thì gặp nó mới đi ăn đám giỗ nhà ngọai nó về... gặp lại cả hai rất mừng và nói huyên thuyên đủ thứ chuyện dù rằng trên xe còn nhiều chỗ trống nhưng hai thằng vẫn chơi ngông đứng mà nói chuyện với nhau. Hic hic ! Tôi phát hiện ra anh chàng có cái miệng rất là... vô duyên. Ăn nói không kiêng nễ ai hết, thật lòng đến tức cười. Xuống xe tôi cho nó số điện thọai và nó hứa một ngày Chủ Nhật gần đây nhất sẽ ra nhà tôi xem cá.
Hôm Chủ Nhật nó hứa ra nhà tôi chơi và tôi biết là với tính cách như nó, nó sẽ ra nhưng ngặt nỗi mấy đứa bạn trên thành phố về chơi thế là tôi kéo cả lũ đi Đồn U chơi. Thật ra tôi có thể... chờ nó rủ nó đi theo... có ý định như vậy đó, nhưng mà bây giờ đã có... người khác rồi nên tôi nghĩ thầm trong bụng... kệ nó, nó ra không thấy mình thì về chứ có gì đâu. Quả thật hôm đó sau khi đi chơi về tôi có nghe mẹ kể có một thằng nhỏ nào đó chạy xe honda ra tìm tôi xem cá... tự nhiên lúc đó trong lòng dấy lên một niềm ân hận khó tả. Tôi không biết nó có buồn không nhỉ ? Tôi cảm giác được lời hứa với nó rất quan trọng... vậy mà tôi nở lòng nào làm như vậy ? Từ lần đó tôi suy nghĩ về nó nhiều hơn... và tự hứa với lòng nhất định sẽ... chuộc lại lỗi lầm.
Bạn biết đó, thời gian ấy tôi có mua bán máy vi tính cho người quen nên cũng kiếm được tiền xài lai rai. Sau khi kiếm được một mớ rũng rỉnh tôi quyết định hôm nay không đi xe búyt mà sẽ đi xe máy đón nó về tạo cho nó... một chút bất ngờ. Và... cũng từ thời điểm này... mọi chuyện bắt đầu sang một trang mới.
Tôi chuẩn bị tâm lý đón nó về... chả hiểu hôm đó sao mà tôi nhét đồng xu 500 đ vô lỗ tai và đậu xe trước cái hẽm chỗ nó làm chờ vì tôi không biết chính xác chỗ nó làm ở đâu ! Trời ơi chờ mõi mòn luôn... tôi luôn căm ghét cái cảm giác chờ đợi như vậy ! Nó thật là khủng khiếp ! Tôi luôn tự nhủ lòng rằng... không cần biết là bạn bè hay ai khác nhưng nếu như người nào mà bắt tôi chờ hòai thì chắc chắn sau này tôi sẽ thích người đó cho xem... bởi lẽ trong lúc chờ tôi cứ suy nghĩ với người đó rất nhiều, tôi mong nhớ cũng như chửi bới, nguyền rũa, trù ẽo thầm trong bụng với mức độ ngày càng nặng... nhưng hôm nay tôi không hề hẹn hò gì nó trước mà lẽ nào tôi... lầm bầm nó trong bụng sao ? Nhưng quả thật mọi giác quan tôi hầu như hướng vào trong cái hẽm nó làm hết công suất...
Rồi anh chự cũng xuất hiện với cái áo sơ mi xanh và chiếc quần luôn được xoăn 2- 3 lớp như đi bắt cá. Thấy tôi nó hết sức bất ngờ và cười vui... trời gặp được nó như bắt được vàng, đúng là chờ đợi thiệt là khủng khiếp. Tôi lúc ấy chả buồn phân tích phản ứng của nó như thế nào khi nhảy lên xe tôi có lưỡng lự hay sẳn sàng ?
- Ủa anh đeo bông tai hả ?
- Đâu có ! Đồng 500 để trên lỗ tai chơi !
- Tưởng anh là dân chơi chứ !
- Giờ mình đi đâu ?
- Đâu là đâu ? Về chứ đi đâu ?
- Ở nhà mẹ khó không ?
- Không ! Dễ ẹt !
- Đi chơi về trễ một chút có sao không ?
- Ừh... thì... không sao ! (Anh chàng hơi lưỡng lự)
- Đi Metro nha ! Biết Metro không ?
- Biết ! Đi vô trỏng hòai !
- Ủa vậy hả ?
Vậy là tôi chỡ nó đi Metro... nhưng biết nói thế nào đây ? Đi vòng vòng tôi mới giả vờ hỏi nó bằng chiến thuật giương đông kích tây:
- Anh có đứa em ! Cỡ tuổi Tân vậy đó ! (Từ khi biết tên nó tôi luôn cố ý gọi tên nó cho thân mật ấy mà) !
- Ừh ! Rồi sao ?
- Anh muốn mua cho nó một ít quà, tại hôm nay anh vô mánh mà ! Nhưng không biết mua gì hết ! Nếu là Tân thì Tân nghĩ anh nên mua gì ?
Nó có vẻ ngập ngừng :
- Ai biết nè !
Rồi nó cũng chỉ một số món, một số món tôi cảm thấy thích thích vậy là lựa, với lại tôi chợt nhớ là mỗi lần đi xe buýt nó hay ăn kẹo nên lựa vài loại xanh xanh, đỏ đỏ cho thằng nhỏ nó mừng. Với tính cách cổ quái của nó thì chịu lấy quà mới lạ, tôi phải vắt óc ra suy nghĩ cách nào đó để một lát bắt buộc nó phải nhận mới được.
Sau đó 2 thằng chạy xe về... đi trên đường tôi kể cho nó nghe rất nhiều chuyện... và có một câu chuyện đã làm tôi ân hận khá nhiều vì có thể vì câu chuyện đó mà... sau này chuyện chinh phục nó trở nên khó khăn hơn bao giờ hết ! Cũng tại cái tính tự cao của tôi !
- Anh có thằng bạn thân ở An Giang... tính nó khó chịu cực kỳ nha ! Nói một là một hai là hai ! Không bao giờ có người nào có thể thay đổi được quyết định của nó...
-...
- Còn anh thì là một người thích làm thay đổi người khác ! Và anh chưa bao giờ thất bại trong chuyện... làm thay đổi người khác cả!
- ...
- Hồi đó ! Anh rũ nó đi ăn, nó không chịu ăn nhất định đòi về, thế là anh năn nỉ nó quá trời, nó nhất định không ăn... chạy ngang chỗ người ta bán anh nhảy xuống xe... vừa kéo xe lại vừa... kêu 1 chục bò bía.
-...
- Vậy là nó và anh phải ngồi vào... bàn ăn ! Nhưng nó nói với anh là chỉ mình anh ăn thôi, còn nó thì nhất định không ăn ! Khi người ta đem ra... anh vừa ăn vừa năn nỉ nó... càu nhàu nó một hồi nó mới nói với anh là... ăn thì lo ăn đi, nó ăn hết trước bây giờ ! Thế là nó ăn ! Trong lúc ăn nó không quên cảnh cáo anh là chỉ ăn món này thôi nha ! Trong lúc ăn anh kêu là thèm.... bắp xào quá ! Vậy là nó trừng mắt nhìn anh... anh vọt miệng kêu 2 dĩa bắp xào , nó đứng phắt dậy, anh kéo cặp nó xuống nói... « mình tui ăn » thôi mà, ngồi xuống đi ! Khi người ta đem ra... 2 dĩa anh giả bộ lính quýnh ăn bị phỏng miệng la um sùm rồi... tiếp tục cái chiêu năn nỉ của anh ra... rồi anh giả bộ... no quá ăn không nổi, năn nỉ nó ăn kẻo bỏ uổng... nó dù rất bực mình nhưng thấy điệu bộ của anh cũng... vui vẻ ăn bắp xào... bắp xào chưa ăn hết thì anh cả gan kêu thêm... 2 ly nước mía. Thấy anh quá quắt quá nó ! Buông dĩa bắp xào ra chửi anh không tiếc lời. Định đứng phắt dậy thì anh la làng lên làm mọi người quay qua ngó, thế là nó ngoan ngõan ăn bắp xào, uống nước mía... chưa hết nha, khi người ta đem hai ly nước mía ra anh... giả vờ vô tư hỏi... ở đây có hột vịt lộn hả dì, người ta gật đầu anh len lén nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh... của nó, anh quyết định chơi tới cùng... 2 trứng vịt đi ! Nó lúc này có lẽ hết sức chịu đựng rồi, không thèm nhìn anh nữa... không nghe anh nói gì nữa... hic hic xui một cái là bà chủ quán ra nói... còn 1 trứng àh, trứng kia chờ luộc một chút...
-...
- Thằng bạn lúc này mới quay qua nhìn anh cười cay độc và chế giễu. Nó mới nói... bán một trứng thôi dì ơi, anh la lên... 2 trứng. Cãi qua cãi lại một hồi anh mới nói : giờ tùy ở dì đi, muốn bán mấy trứng thì bán, nhưng con chấp nhận chờ. Nếu gì đem 2 trứng ra thì... tui một trứng bạn một trứng nha. Dì đi vô đi. Vậy đó ! Cuối cùng nó cũng ăn. Sau đó còn đi chơi tới 11h đêm chứ không phải là về nhà liền như nó nói ban đầu. He he he !
Tôi vừa cười vừa kể cho nó nghe với giọng đầy tự hào và thách thức :
- Anh thích nhất là làm thay đổi người khác... à mà... về trễ mẹ có la không ?
Nó suy nghĩ gì đó một lát rồi mới nói :
- Không...
Bất chợt tôi lại hỏi :
- Tân có biết tại sao anh kể chuyện đó cho Tân nghe không ? Anh muốn... thay đổi Tân.
Nó nói :
- Ghét nhất là ai ép làm cái gì đó !
Tôi cười :
- Nói vậy thôi ! Nói vậy để Tân biết rõ con người anh mà đề phòng ! Vì anh sắp tạo cho Tân một bất ngờ...
Nó im lặng nhưng có lẽ suy nghĩ hơi nhiều... khi về tới ngã tư tôi mới nói :
- Ăn phở với anh nha !
Chỉ chờ có thế nó mới nói :
- Thôi ! Về nhà ăn cơm, mẹ chờ cơm ở nhà...
- Giỡn hòai... đừng nói chuyện anh kể làm Tân... ăn với anh đi
- Không là không !
Bực mình tôi quẹo vô quán, nó nhảy xuống xe, tôi kêu 2 tô nó cản lại, tức mình tôi kêu 1 tô kêu nó ngồi chờ tôi ăn. Vậy là nó đứng dậy... đi vòng vòng... tức muốn điên lên. Nếu không vì chuyện tôi sẽ đưa quà cho nó chút nữa đây thì chuyện ăn phở này tôi sẽ xử đẹp nó cho mà coi. Nhảm nhí hết sức !
Vậy là mạnh tôi tôi ăn, còn mạnh nó nó đi lang thang ngoài đường trông khùng đến mức không thể tin được. Về tới đầu ngõ nhà nó tôi đừng xe, soạn đồ… giả vờ nhờ nó cầm mấy cái bịch đồ đề soạn rồi… lên ga xe phóng đi, nó la lên:
- Thôi mà, nè… anh làm gì vậy…
Nó la lớn rồi đuổi theo tôi đến nổi những người gần xóm nó chú ý, có một bà la lên:
- Chuyện gì hả? Có chuyện gì hả con…?
Lúc ấy nó mới dừng lại… đi vào nhà. Lần đầu tặng quà cho nó mà cứ như là ăn trộm.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Tue Jul 14, 2009 6:46 pm
Những ngày sau đó tôi… trốn biệt hắn vì biết đâu mỗi lần đi làm nó sẽ đem theo đống đồ đó theo chỉ để chực chờ trả tôi, nghĩ tới đó mà tôi không dám canh giờ đi chung với nó nữa dù rằng trong lòng bắt đầu… thấy thiếu thiếu cái gì đó mỗi khi bước lên xe.
Sau vài ngày khi cho rằng mấy món quà đó đã được xử lý tôi bắt đầu gặp lại hắn. Vẫn là cái nụ cười rạng rỡ, với ánh mắt buồn xa xăm như thiên thần của những ngày trước đó. Sở thích chung của 2 thằng là mấy con cá cảnh… chỉ cần một chủ đề đó thôi cũng đã khiến câu chuyện của chúng tôi trở nên miên man, bất tận… Đang nói chuyện thì hắn chuyển chủ đề:
- Hôm nay anh vô nhà chơi nha!
Tôi nhìn hắn cười, gật đầu cái rụp mà không hề kịp suy nghĩ… Với tôi giờ đây hắn là một sinh vật lạ lẫm cực kỳ quý hiếm đã tuyệt chủng từ rất lâu nhưng bổng nhiên rớt xuống từ sao Hỏa để làm bạn với tôi và chỉ có tôi mới cảm thấy hết những đặc biệt rất riêng của hắn.
Xe đến Bình Chánh thì phái đoàn bán phở “Xô Xích Le” của con Bình (một người quen cũ) lên làm chuyến xe nhốn nháo hẳn. Thật bất ngờ khi thấy hắn mấy đứa con gái kia quay qua bình… loại tùm lum. Oh, hóa ra nó quen biết với mấy đứa kia rồi sao. Tụi kia nói sốc, nói mé nó, nó chỉ im lặng chịu đựng trông thật thảm hại. Tôi chỉ im lặng cười nhìn nó trân gân và hơi run lên… Con Bình nhìn hắn rồi phán với tôi một câu xanh rờn làm mặt mày hắn tím tái:
- Thằng đó coi hiền vậy chứ không phải vậy đâu! Lầm chết!
Nghe câu đó chẳng hiểu sao có một luồng buồn bã len lõi rồi dấy mạnh lên trong lòng tôi. Có chuyện gì àh? Hắn có gì ghê gớm sao? Có bí ẩn nữa àh? Câu nói của con Bình cứ văng vẳng trong đầu làm tôi hoang mang cực độ. Tôi không muốn nghe ai nói xấu nó, càng không muốn ai nghĩ xấu nó, tôi không muốn thay đổi những ấn tượng tốt đẹp và trân trọng tôi dành cho nó nhưng mà sao con Bình lại nói vậy? Sau đó hắn không còn nói gì với tôi, chỉ im lìm đến phát tội, có lẽ hắn hơi khớp… Cuối cùng khi gần tới nhà hắn nói một cậu nhỏ nhẹ rất dễ thương:
- Vậy chút anh có ghé nhà không?
Hắn có vẻ sợ câu nói kia làm tôi thay đổi quyết định, thật là dễ thương với điều đó. Vậy là qua các chi tiết rời rạc và hòan cảnh của nó tôi đã thóang hình dung được gia đình của nó qua trí tưởng tượng của mình... Một gia đình với một người mẹ vô tâm (đem cá của hắn cho người khác)... nói vô tâm cũng không phải, tức là không quan tâm tới tình cảm con cái mà phải lo bươn chải, tảo tần kiếm sống bằng nghề bán bánh ít, bánh tét để nuôi cả gia đình. Mà quái lạ ở chợ có bà nào bán bánh ít, bánh tét mà tui không biết đâu chứ ?.. Một người cha... sao bị người khác đánh ? Chắc nhậu nhẹt, say xỉn rồi còn đánh nhau nữa... Còn nó... Chắc lẽ đây là một cậu bé sống khép kín, những người xung quanh hắn chắc xấu xa chả ai tốt lành gì cả. Nghĩ tới chuyện đã từng đánh nhau của ba nó quả thật tôi không thích, chắc ổng bặm trợn lắm đây! Và thật sự vương quốc của hắn đang ở như thế nào? Tôi bắt đầu bước vào…
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Tue Jul 14, 2009 6:47 pm
Hic hic, đúng là không như tưởng tượng của tôi chút nào. Tổ ấm của hắn là một căn nhà tường nho nhỏ, treo đầy bánh trái ngay cửa sổ dọc nhà là một cái ghế dài trưng lèo tèo mấy món tạp hoá. Thì ra là nhà hắn bán quán! Tôi tự hỏi trong cái đường hẻm chút xíu khỉ ho cò gáy này có ai mà buôn với bán chứ?

Khi tôi bước vào nhà thì đã có đủ tất cả thành viên trong gia đình hắn ngồi ở đó. Trên bàn vẫn còn 1 tô canh khổ qua chắc là... chừa cho hắn. Để chứng tỏ là một người học cao tôi nhanh chóng thưa mẹ hắn, ba hắn và 1 người con gái hơi già già... chắc là chị hắn. Đứa em gái út của hắn thấy tôi thì ôm chặt cứng lấy mẹ. Đứa em gái kế thì... bẽn lẽn đi ra sau nhà. Mẹ hắn là một phụ nữ ốm nhìn khá khắc khổ và cương nghị. Đầu bà quấn 1 cái khăn hình như mới xuống tóc hay sao áh. Đôi mắt bà ánh lên vẻ thân thiện, ấm áp nhưng đồng thời cũng cho biết... bà không phải hiền đâu nha. Ba hắn nhìn thiệt là tưởng tượng không nổi. không cao lắm và đặc biệt là hiền như cục bột. Tôi chắc chắn là thế! Con chị nó trắng, ốm cái mỏ nhọn nhọn như nó... mà tôi cứ tưởng nhỏ em út là con của chị nó không đó chứ lát sau mới vỡ lẽ ra (con gái dưới quê cở đó 2 - 3 con là chuyện bình thường)... nhỏ em gái kế hắn thì tướng tá cũng đẹp mà có điều nhát... trai đẹp hay chưa thấy trai đẹp bao giờ hay sao chạy tuốt ra sau nhà.... kể từ khi tôi bước chân vào..

Sau khi tôi ngồi xuống giường đồng thời cũng là bàn hay ghế tiếp khách gì đó trong nhà hắn thì con chị mang tới cho tôi 1 ly xá xị. Mẹ hắn hỏi:
- Đụng bữa, con ở lại dùng 1 - 2 chén cơm với thằng Tân cho vui!
Tôi cười tự nhiên, rồi nghiêm giọng lại hỏi:
- Dạ! Nhà mình còn cơm nhiều hả bác?
Cả nhà hắn nghe câu hỏi lạ lạ ấy đều dồn ánh mắt về phía tôi. Mẹ hắn cười xởi lởi:
- Trời ơi! Cơm nhà bác nấu nhiều lắm! Con đừng có lo! Tại nấu dư để đó có gì khuya bác đi làm sớm ăn nữa mà... mà sao con hỏi vậy?
Tôi thật thà:
- Dạ... cơm còn dư nhiều mà bác kêu con ăn có 1 - 2 chén, con sợ chút về nhà con lục cơm nguội ăn thêm quá! Ai nói con ngu con chịu chứ con thiệt tình lắm! Ăn ít cũng mang tiếng ăn... thà ăn cho no...

Cả nhà hắn bây giờ mới vỡ lẽ ra cười lên rần rần... Đồ ăn thức uống bắt đầu được bày ra... Hic hic, nói thì bạo miệng cho dữ chứ tôi mà dám ăn mới lạ, mà lỡ trớn đùa rồi ăn một chén người ta nói mình xạo. Nên phóng lao phải theo lao thôi. Con chị đem cho tôi một cái chén kiểu và đôi đũa xanh. Trong khi ăn thì mẹ nó xởi lởi hỏi thăm và luôn miệng dặn dò:
- Cứ ăn tự nhiên như ở nhà nha con... anh em không hà! Đừng có khách sáo! Bác không thích ai khách sáo đâu nha. Cơm còn nhiều lắm, cứ ăn thêm đi con! Tân! Mày gắp đồ ăn cho anh ăn đi, anh mắc cỡ kìa. Cái thằng khách tới nhà mà nó cứ chúi mũi vô ăn không!

Đúng như mẹ nó nói cái thằng đó đúng là hồn nhiên... dzô dziên bà cố. Nhảy lên bàn ăn cái là cầm muỗng, chan canh, quơ đũa húp rột rột chẳng thèm ngó thấy tôi đang ngại gần chết chẳng dám gắp miếng đồ ăn. Toàn ăn cơm trắng. Suốt bữa ăn chỉ nói với tôi một câu: "-Xin lỗi anh nha, ăn cá không được, nên chỉ ăn thịt thôi!"
Chị hắn lúc này mới lí nhí lên tiếng:
- Cứ ăn tự nhiên như trong nhà đi đừng khách sáo, cái mặt như vậy mà khách sáo thì kỳ lắm đó nha!
Nói xong nó cười khúc khích. Tôi quê gà khi thấy nó ghẹo bèn quay qua mẹ nó trả đũa ngay tức thời:
- Dạ, tính con từ đó giờ chưa biết khách sáo là gì hết đó... chỉ sợ là sợ người ta khách sáo luôn coi con là khách chứ không phải người trong nhà, thì làm sao con dám ăn uống cho tự nhiên được ạh...
Con chị nó đỏ mặt hỏi:
- Nói vậy là ý gì hả?
Chờ cả nhà nó tiếp tục im lặng và hướng tất cả sự tập trung về mình tôi mới phán 1 câu:
- Nếu coi con là người trong nhà... tại sao chén của con là... chén kiểu? Đũa của con... màu xanh, còn chén thằng Tân là chén đá, đũa thằng Tân là đũa tre đen ạh?
Lúc này con chị nó ú ớ im re còn cả nhà nó thì tiếp tục được một trận cười nắc nẻ... và sau khi mâm cơm được dọn xuống nhà dưới. Tôi tấm tắc khen:
- Cá mua ở đâu mà kho ngon quá vậy bác? Vậy mà thằng Tân chê hổng chịu ăn!
Mẹ nó luôn nhìn tôi một cách dò xét kín đáo đồng thời luôn tươi cười:
- Cá bác trai đi đặt lờ, hay câu đó! Mùa này cá quá trời! Thằng Tân nó ăn mỗi ngày nên ngán đó!
Sau khi ăn uống nó say hắn bắt đầu mở miệng:
- Đó mẹ thấy chưa? Con nói có sai đâu! Ảnh hiền thấy mồ!
Tôi nhìn cả nhà hắn ngạc nhiên vì chả hiểu vì sao hắn lại nói như vậy nữa. Mẹ hắn bắt đầu kể:
- Con biết hôn... bữa đầu đi xe buýt về chung con tự nhiên chưa kịp chạy vô nhà nó đã la bài hãi kêu bác đưa mấy ngàn tiền lẽ cho nó rồi nó bỏ chạy lên lộ làm bác không biết chuyện gì, thì ra là nó trả tiền xe buýt lại cho thằng con bà tư Hiệp mà nói vừa mới mượn... con trai bác, bác biết tính nó, không thích thiếu nợ ai cái gì!
Tôi im lặng châm chú lắng còn nó thì cúi đầu mắc cỡ như đang bị kể tội trạng vậy! Mẹ nó tiếp:
- Đi làm về cái gì nó cũng kể cho ở nhà nghe hết! Nó quen con sao nó la um sùm cho mấy đứa ở nhà nghe từ đầu tới đuôi, con mua bánh cho nó sao, nó cũng về học hết, nó khen con quá trời, nói con hiền, dễ thương, tốt... mà nói thiệt khi nghe nó kể nó chơi với con bác rầu thúi ruột...
Tôi ngạc nhiên:
- Dạ sao rầu ạh?
Mẹ nó mới tiếp:
- Trời ơi! Thì có biết con là người sao đâu sao mà dám cho nó chơi chung, lỡ rũ rê chích hút này nọ hay đua đòi thì có nước bác đi tu luôn chứ sao, nhà nghèo lắm đâu có như người ta mà bon chen hả con...
Lúc này tôi mới cười:
- Vậy giờ bác thấy con sao ạh?
Mẹ nó mới cười lại:
- Thì cho nó chơi với con thả ga luôn chứ sao! Miễn đừng có bài bạc, trai gái, rượu chè, hút chích, đua đòi là được!
Sau một hồi hỏi thăm về gia cảnh này nọ thì cái thằng cốt đột đó xung phong lấy xe chở tôi về nhà. Vì nhà 2 đứa cũng rất gần. Vậy mà hơn hai mươi mấy năm nay tôi không biết đó chứ! Trước khi tôi kịp tạm biệt mọi người thì con nhỏ em kế của nó kín đáo máng trên xe một bịch bánh ít nóng hổi cho tôi đem về! Cái thằng coi hiền vậy mà lóc chóc bà cố, mới leo lên xe chưa kịp ngồi đàng hoàng là nó đã kéo ga một cái ào làm tôi la làng lên.
Vô tới nhà tôi, rũ nó ở lại chơi một chút chờ tôi lựa ra cái đĩa trắng đẹp nhất chép hơn cả trăm mấy bài MP3 mà hắn thích. Sau đó in ra list và bỏ vào hộp cẩn thận, đẹp đẽ đáp lễ lại bịch bánh ít. Hắn say sưa nhìn tôi dùng máy tính ghi ra cái đĩa nhạc cho hắn. Thấy thế tôi cười:
- Thích không? Mốt anh dạy ghi đĩa cho.
Hắn le lưỡi và xin cáo từ ra về... trước khi hắn về tôi chận xe hắn lại hỏi:
- Nè! Hồi nãy trước khi anh về Tân đi ra nhà sau với mẹ nói gì về anh vậy?
Nó vô tư trả lời liền:
- Mẹ nói anh coi vậy mà khó tính quá ha, bắt bẽ đủ thứ chuyện! Với lại mẹ khen anh hiền, dễ thương và...
Tôi gặng hỏi:
- Và sao?
Nó cười:
- Cây 1 trái hái 1 thúng chứ sao?
Rồi rồ ga chạy thẳng....


Được sửa bởi Admin ngày Fri Aug 07, 2009 11:55 pm; sửa lần 1.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Wed Jul 15, 2009 8:51 pm
Ngày đầu như thế đó! Cũng vui và cũng chẳng có ấn tượng gì ghê gớm! Sáng hôm sau thức dậy tôi nhanh chóng quên ngay nó và những chuyện đã xãy ra. Vì sao? Vì như đã nói lúc này tôi đang hướng trái tim mình sang một đối tượng khác để "tìm quên" những tổn thương đã qua. Và có lẽ câu chuyện này đã không có nếu như... ngày đó không có chuyện này xãy ra...
Mấy người bạn học chung hôm nay rũ nhậu nhẹt liên hoan. Tôi không thích nhưng chắc chắn là không thể từ chối. Cuối cùng cũng lỉn xỉn bước lên được chuyến xe buýt cuối cùng để về quê. Mặc nhiên không hề nhớ tới nó!
Tôi có một cái tật xuất hiện từ năm cấp 3 không biết là tốt hay xấu đó là: hễ mỗi lần xỉn (just drink beer) thì tôi luôn tìm mọi cách gặp hoặc liên lạc cho bằng được cái người mình thích! Thế là lên xe tôi điện thoại cho... đối tượng của mình nói là sau khi về nhà tôi sẽ xuống tìm rũ nó đi chơi! Tôi cúp máy ngay không đợi nó trả lời (cái đt này là đt mượn chứ khi ấy chưa biết xài đt.)
Vượt khoảng 10km sau khi về nhà tắm táp tôi xuống tìm gặp người đó. Nó ngần ngừ không muốn đi! Tôi hỏi: "vì sao?" nó chỉ nói đơn giản... "mẹ la! Thôi anh về đi, anh xỉn rồi, để bữa khác đi!" Tôi buồn buồn... dù sao cũng gặp được rồi. Chắc cũng thoả mản phần nào! Nói dứt điểm: "- Về đi! Em đi mua đường về cho mẹ làm bánh!" Rồi nó chạy thẳng cái đường hẻm đối diện... tôi mệt mỏi dựng xe ở đó không về. Cứ chờ nó! Tôi hôm nay định nói cho nó biết tôi bắt đầu hơi... thích nó rồi! Phải nói cho nó biết thôi. Chờ nó đi mua đồ về sẽ nói.... nhất định hôm nay tôi sẽ nói. Hơn nữa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy nó ra... lòng tôi nóng như lửa đốt. Đã vậy còn chút hơi men nữa... đang đi quanh qua quanh lại trước nhà tên đó thì thằng bạn nó thấy tôi bèn hỏi:
- Ủa anh đi đâu vậy? Sau đứng đây? Tìm thằng ".." hả? Nó đánh bida ở trỏng đó!
Tôi... mém xỉu, mặt phừng phừng lên:
- Thật hả? Vậy là tưởng nó mua đường...
- Anh khùng hả nhà nó làm bánh mua lần cả chục bao đường, làm gì có chuyện đi vô hẻm mua... ai mà bán đường trong đó!
- à há... anh quên! Cám ơn nhé!
- Ừ anh vô trỏng kêu nó đi, nó ở trỏng đó!
Tôi tỉnh cả người! Ừh há... phải vô trỏng coi thôi. Phải coi cái mặt thiệt nó thế nào chứ! Khi tôi bị hụt hẫng... chính nó tìm đến tôi và rũ tôi đi chơi trước mà. Vậy mà không ngờ! Nhưng mà biết đâu nó chỉ coi tôi là bạn, nó ham vui còn tôi thì... ai kêu mơ mộng? Nhưng mà như vậy cũng không được! Nếu vậy thì mắc gì nó phải nói xạo với tôi làm chi? Nó biết tôi thích nó và nó... chấp nhận chơi mà...? Hằng loạt câu hỏi cứ nhảy múa lung tung... chẳng biết khi rượu vào nó lại điều khiển tôi suy nghĩ... mệt thế này. Chán.
Tôi chạy vô hẻm tới cái quán bida thấy anh chự đang cầm cây cơ say sưa... thụt. OK! Chia tay thì chia tay! Thế là tôi cứ nhớ mãi cái buổi tối đó, xoáy sâu nó vào đầu để có lý do lãng quên cái thằng dám lừa dối tôi. Tôi rất ghét người mình thích lại nói dối với mình. Rất ghét. (Ngược lại tôi thì có được cái quyền đó!) Tôi chạy xe một mạch về nhà! Cảm thấy nhẹm nhõm hơn bao giờ hết! Hình ảnh nhóc Tân như một thiên thần hiện ra rõ nét trong đầu tôi hơn bao giờ hết! Vậy là tôi vẫn còn tự chủ được bản thân mình, vẫn còn có thể hướng mũi trái tim sang một hướng khác... chắc là do tôi chả thích thằng đó...
Tôi đó tôi ngủ thật vui! Chẳng sốc, chẳng buồn một tẹo nào với quyết định lãng quên! Và rồi ngày mai. Một chương sử mới của cuộc đời tôi kéo dài 4 năm bắt đầu được mở ra với đề tựa là: Diệp Thanh Tân.


Được sửa bởi Admin ngày Fri Aug 07, 2009 11:54 pm; sửa lần 1.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Fri Jul 17, 2009 7:59 pm
Chiều Chủ Nhật hôm sau tôi tắm rữa sạch sẽ, thơm tho lòng vui phơi phới xách xe chạy vô nhà nó chơi.
Lúc tôi tới nơi thì nó đã đi đánh cầu lông với đứa em bà con đằng nội. Mẹ nó đang làm bánh ít với 3 đứa con gái rượu. Tôi cũng kéo ghế lại ngồi coi và... trả lời phỏng vấn. Nhỏ em gái kế của nó chạy đi kêu nó về. Mẹ nó bắt đầu kể sự tích của nó cho tôi nghe...
- Con coi đó, hồi đó nó có cái hồ cá, thằng con cô chín ra xin có một con về nuôi mà nó làm trận làm thượng. Đã vậy còn giận lẫy kêu thằng đó ra bắt cá đem về nuôi hết luôn nữa. Bác ghét bác cho hết luôn!
Tôi cười hì hì:
- Chắc nó còn con nít, ham chơi.
Con chị nó thì ngồi im ru gói bánh lâu lâu cười tủm tỉm, tôi thì cứ giục mẹ nó kể về nó hoài...
- Ủa mà sao hồi đó bác cho nó nghĩ học sớm vậy bác? Tội nó quá!
- Cái đó là tại nó chứ phải tại ai đâu! Bác có nói nó trước rồi, muốn học ai nghĩ là tuỳ nó, khôn nhờ dạy chịu, sau này không có hối hận. Với lại chắc hồi đó nó thấy nhà còn nghèo khổ nên... chứ không như bây giờ đâu!
- Dạ... hồi đó nhà con cũng khổ lắm!
- Con đâu có biết hoàn cảnh nhà bác đâu! Ở nhà 3, 4 đứa con mà chỉ có một mình bác cán đáng hết đó! Thử coi con nghĩ sao mà thấu. Ngày thằng Tân lên thành phố làm cho anh nó chỉ có một bộ đồ hà, ở nhà lại không có một xu nữa, phải chạy đi khắp sớm mượn năm chục ngàn cho nó dằn túi. Cũng hên là nó hiền, biết tằn tiện không chơi bời, ăn xài gì hết... nhà lúc đó thiếu nợ tùm lum. Bán đi bán nguyên ngày tối về là phải trốn nợ...
Tôi nghe kể tới khúc đó mà thấy lòng mình như chùn xuống... cảm thương cho nó quá đi mất... lúc đó thì anh chàng xách cây vợt về tới nhà... ngồi xuống nói chuyện. Thấy tôi nó chả có vẻ mừng rỡ gì hết mà còn chắc lưỡi tiếc nuối:
- Đang đánh vợt vui quá trời... anh vô có chi không vậy?
Đồng thanh 3 cái miệng của mẹ, chị và em nó la lên:
- Cái thằng xấu mà được cái dzô dziên thúi. Vô chơi với mày hổng được hả?
Tôi mặt lúc đó cũng sụ xuống như cái bánh bao chiều:
- Thì vô chơi, không được hả ta? Vậy thôi anh về...
Nó chống chế... để chứng minh là đức tính vô duyên chỉ có mình nó là nhà quán quân:
- Thôi anh ở lại chơi đi. Nói vậy mà cũng giận. Người học cao gì đâu mà... anh về cũng có chạy lại đẳng chơi tiếp được nữa đâu. Anh ngồi đó đi. Tắm cái rồi lên chơi.
Con chị nói cười:
- Anh đừng có để bụng, thằng đó vô duyên từ đó giờ.
Tôi cười:
- Hì hì, đi chung vài lần trên xe buýt nên cũng biết.
Nó trong nhà tắm cũng nói vọng ra:
- Vậy hả? Đó giờ ai cũng nói vậy đó!
Mẹ nó cười:
- Nay sẳn con vô chơi dùng cơm với nhà bác nha. Du dọn cơm lên cho anh đi...
Tôi thẹn thùng đáp trả:
- Thì đó... con vô đây ăn cơm mà. Hì hì...
Trong bữa ăn cả nhà và tôi nói chuyện vui vẻ rất nhiều. Cái thằng đó đúng là... bó tay. Chuyện trên trời dưới đất gì lúc đi làm nó cũng oang oang cho cả nhà nghe thiệt là vui quá xá:
- Nãy đi xé buýt về chung cái bà ni cô kia. Bả dzô dziên bà kố. Thấy bả già mình nhường cho bả ngồi vậy mà lúc bả xuống hông cám ơn mình một tiếng đã vậy còn không kêu mình lại đó ngồi nữa chứ.
Tôi cười:
- Rồi lúc đó Tân làm sao?
Nó nói tỉnh bơ:
- Chửi bả chứ sao? Nguyên xe buýt nhìn đắm đuối luôn!
Thiệt đúng là pó tay với anh chàng này luôn. Chuyện vậy mà cũng dám làm. Ba nó thì im lặng, mỉm cười, nhấp ngụm trà thế thôi. Bữa cơm cũng xong. Sau đó cả bọn lấy bài ra đánh ăn... uống nước. Đứa nào thua uống 1 ly nước. Hic hic. Xui bà cố cho tôi luôn. Trai nhà lành mà làm gì biết đánh bài (mà trò này lại do tui bày đầu) bị chị em nó ép phe cho uống nước lòi... le luôn. Mà... vô nhà nó ngại quá toàn con gái không sao mà... hỏi thằng ôn dịch nó cũng ngại... thôi thì nín luôn chứ biết sao bây giờ. Tới lúc chịu không nổi nữa thì đành kiếm cớ cáo từ ra về chứ sao. Trước khi ra về cu cậu tiễn tôi ra đến tận cộng và nói:
- Chưa bao giờ vui như hôm nay! Ngày mai anh sẽ vô chơi nữa chứ?
Tôi gật đầu và lọt xe chạy lẹ... cũng vui nhưng lòng tôi vẫn chưa có gì!

Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Fri Aug 07, 2009 11:55 pm
Và kể từ đó, mỗi tối sau khi đi học về là tôi vô nhà nó chơi và ăn cơm trong đó luôn. Thường thì tôi và nó đi xe buýt về chung rồi ghé nhà nó luôn. Hì hì đừng nghĩ cái mặt này chỉ biết ăn chực thôi nhé, vì mỗi ngày tôi có ghé siêu thị mua rất nhiều đồ ăn mang về. Trong lúc đi xe buýt về thì tôi thấy nó nói chuyện với một cậu lơ xe tên Thiện rất thân mật, cậu tên Thiện cũng luôn miệng đòi vô nhà nó chơi hoài. Thấy mặc dù tôi với nó thân thì có thân thật nhưng mà hình như có một cái khoảng cách gì đó rất vô hình. Mà tôi thì luôn muốn phá vỡ mọi khoảng cách và làm thay đổi người khác.

Hôm nay Chủ Nhật tôi nghĩ ở nhà nên buổi sáng đã chạy tọt vô nhà nó kêu nó ra nhà bắt cá về nuôi. Mặc dù ban đầu có hơi ngần ngại một chút nhưng nhờ chiêu khích tướng của tôi nên anh chự cũng nhiệt tình đem vợt ra. Cả buổi sáng hôm đó lục đục chuẩn bị hồ, vô nước cá với nó thiệt là bở cả hơi tay tuy nhiên rất vui. Tôi ở chơi tới trưa đến lúc mẹ nó đi bán về luôn. Sau khi đãi tôi một chầu bún riêu cua ngon cực con chị hai nó nói với tôi:
- Chiều anh vô nhà chơi ăn cơm nha.
Tôi cười thầm! Ủa thường bữa vô ăn cơm có khi mời đâu trời, sao hôm nay khách sáo thế nhỉ? Thằng Tân bắt đầu giở thói vô duyên ra làm tôi rất bực bội:
- Anh về chưa? Chơi từ sáng tới giờ rồi! Về đi cho tôi còn đi chơi nữa...
Tôi nghe xong đùng đùng bỏ về để lại sau lưng một trận chửi linh đình của mẹ nó dành cho nó.

Chiều đó sau khi tắm táp thơm tho tôi lại mò vào nhà nó theo thói quen và quán tính vậy thôi. Tới nơi thấy con chị nó đang lăng xăng mần vịt, sửa soạn nhà cửa ra vẻ hơi lạ lạ. Nó thì đi chơi chưa về. Tôi bèn ôm nhỏ em út của nó lại hỏi:
- Bé Tiên, bữa nay có gì vậy?
Bé Tiên cười học tôi:
- Tối nay có anh Thiện, bạn của anh ba tới chơi. Mẹ đang nấu cháu đãi anh Thiện.
Tôi nghe phì cười... ghẹo mẹ nó:
- Thì ra hôm nay nhà có khách nên con mới được hưởng sấy món cháu vịt!
Mẹ nó cười:
- Đâu có tại cuối tuần làm cho cả nhà ăn đó chứ! Sẳn thằng Tân mời bạn nó vô chơi rồi đãi luôn. Nó đòi vô nhà hoài, đi xe buýt mấy lần nó không lấy tiền cũng ngại.
Tôi cười:
- Hì hì... nó là khách nên lần này chắc cho nó ăn chén kiểu và đũa xanh phải không chị hai?
Thấy tôi nhắc lại chuyện cũ con chị hai nó nổi cộc:
- Cái ông này có chuyện cũ đó mà cứ nhắc hoài!

Nó đi chơi về. Tôi vẫn làm lơ coi như không có gì thay đổi chứ thật ra, trong lòng, lúc vô nhà không có nó tôi thấy thiếu thiếu cái gì đó mơ hồ lắm. Vì nó hiện nay đang là mục tiêu để tôi làm cho thay đổi như đã tuyên bố mà. Khoảng 6h tối Thiện đi xe về, mọi thứ đều được dọn sẳn trên bàn rất thịnh soạn. Thằng Tân được phân công nhiệm vụ ra bến xe rước Thiện vô dùng cơm. Thấy cảnh thằng Tân háo hức tự nhiên tôi cảm thấy buồn buồn sao áh. Hình như tôi thấy mình bị ra rìa hay sao áh. Và rồi mọi suy nghĩ của tôi nhanh chóng được giải đáp ngay khi Tân chở Thiện vào nhà. Mọi người ngồi vào bàn ăn thật vui vẻ. Tôi để ý coi thái độ thằng Tân như thế nào? Nó vẫn phàm ăn tục uống và hồn nhiên đến vô duyên như mọi ngày chả có gì khác. Còn thằng Thiện thì: thì ra mục tiêu của nó là con chị thằng Tân. Hèn chi thấy nhỏ đó bữa nay lạ lạ. Ăn uống hay gắp cho thằng Thiện nè, hay cười bẽn lẽn nữa. Nhìn là có vấn đề. Còn thằng Thiện thì dê đại lộ luôn, khỏi phải nói. Thế là tôi thở phào nhẹ nhõm không hiểu lý do vì sao nữa. Định bụng ngày mai vô sẽ chọc ghép đôi con chị nó chơi.

Tối đó cả đám ngồi lại chơi đánh "bài ăn hỏi". Hì hì... thằng Tân ngu như bò bị tui hỏi nhiều câu cứng lưỡi luôn. Bạn biết nguyên tắc của "bài ăn hỏi" không? Nếu bạn thua thì người thằng hỏi cái gì bạn cũng phải đồng ý và hùa theo một cách nhiệt tình, thế thôi. Tôi thắng tôi chỉ canh thằng Tân mà chơi nó. Còn ngược lại thằng Tân thì canh con Du chị nó mà chơi lại. Lúc thắng tôi hỏi thằng Tân:
- Tân có thích mặc áo đầm đi ra đường không?
Nó phải trả lời rằng:
- Mặc hoài, đó là mốt của tui mà.
Trong khi con chị nó thua thì thằng Tân chơi hỏi một câu hết sức cắc cớ:
- Du mày có yêu ông Thiện say đắm không?
Tội nghiệp con chị nó tình trong như đã mặt ngoài còn e, mới vô nhà lần đầu mà đã như vậy, còn gì là con gái người ta. Mắc cỡ gần chết cũng phải:
- Có.
Tôi không chịu buông tha:
- Hông được, phải hùa theo nữa mới được, nói có không là chưa đủ.
Con chị nó mặt từ đỏ chuyển qua xanh nói:
- Tao yêu anh Thiện say đắm!
Thế là cả bọn được dịp cười rần rần. Tên Thiện cáo già cũng giả bộ mắc cỡ nhưng nhìn cái mặt là biết nó hí ha hí hửng ra mặt. Thằng Tân hỏi ông Thiện y như cũ:
- Anh Thiện anh có yêu con Du say đắm không?
Con Du giả bộ giãy nãy lên nhìn mắc ói:
- Thôi hỏi câu khác đi, câu này xưa quá òi...
Ông Thiện ranh mãnh nói:
- Mình thì mình thật lòng rồi đó, hông biết bụng dạ người ta thì sao?
Trời ơi, con Du khi nghe câu đó cúi mặt xuống thẹn thùng... đúng là đồ dại trai! Tôi nhủ thầm. Cũng hên tự nhiên lúc đó tôi nói:
- Thôi nếu tụi nó hổng chịu câu hỏi cũ thì hỏi câu khác, Tân hỏi hông được thì để anh hỏi dùm cho!
Tân mừng rỡ đồng ý con Du giãy nãy tiếp:
- Ủa trả lời rồi mà.... chơi ăn gian vậy?
Tui đáp lại tỉnh rụi:
- Ủa nãy ai mới nói không xài câu hỏi cũ... ủa mà cái này là ông Thiện thua mà... ổng hổng phản ứng thì thôi chứ mắc mớ gì ai mà ai đó la bài hãi lên vậy? Làm cứ như là...
Tôi cười híp mắt luôn. Con Du cứng họng im re. Thằng Thiện nghĩ có cơ hội để bày tỏ tỉnh cảm nên ra mặt khoái lắm:
- Thôi kệ cho anh hỏi một nữa dùm thằng Tân luôn đó, hỏi đi, cái này là giỡn thôi mà phải không Du, có gì đâu?
Vừa nói nó vừa nhìn con Du hết sức tình tứ. Tự nhiên cái tính hiếu thắng và thích chọc gậy bánh xe của tôi nổi lên và tôi bắt đầu câu hỏi của mình... làm thằng Thiện đang cười tự đắc bổng trở nên xanh mặt như tàu là chuối...

Đố bà con cô bác... em hỏi nó câu gì?
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Fri Aug 07, 2009 11:56 pm
Sau khi tất cả bình tĩnh tôi hỏi một câu làm con Du và thằng Thiện thiếu điều té ngữa ra chiếc chiếu đặt giữa sân luôn:
- Có phải anh Thiện chỉ đùa giỡn với con Du không? Anh chơi qua đường đúng không?
Thằng Tân, con Tuyền và tôi sau câu hỏi đó cười bò lê lếch để lại cho 2 người đó tự xử. Sau đó chúng tôi chơi tiếp một số trò chơi như cờ cá ngựa, rồi đôminô nữa... Nhà của nó từ ngày có tôi đêm đêm lại vui như hội. Còn tôi thì cũng thấy nguôi ngoai và thanh thản trong lòng. Tối đó tôi và thằng Thiện đi bộ về, bất ngờ thằng Thiện hỏi làm tôi mém lăn ra đất:
- Anh vô trỏng chơi là có ý đồ gì vậy?
- Trời, ý đồ gì là ý đồ gì? Hoá ra Thiện vô trỏng là có ý đồ àh?
- Đâu có! Anh hiểu lầm.. ý em nói là anh vô trỏng là đang... me ai đó!
- Me ai là me ai?
- Giấu hoài! Anh để ý cô chị hay cô em, nói đi...
- Để ý là sao?
- Mệt anh quá, nói đi để anh em mình khỏi xích mích!
- Trời ơi, mắc gì mà xích mích?
- Anh thích con Du phải không?
- Gì? Con Du hả? Cho hổng thèm... nghĩ sao mà nói vậy hả? Thiện thích nó ai mà không biết!
- Ủa? Vậy hả? Anh không thích con Du hả?
- Hông!
- Vậy con Tuyền?
- Khùng quá con Tuyền có chút xíu... vô chơi với thằng Tân thôi. Hoá ra ai đó vô nhà ai kia là có.. ý đồ ha!
- Em thương Du thật lòng mà!
- Thiệt hả? Ừh có gì... nói vô cho.
Hừ thằng quỷ thằng Thiện cáo già thiệt mà, giả bộ nói vậy để chặn đầu tôi chứ gì. Hic hic, nó tưởng tui thích con Du chắc. Tự nhiên lúc đó bất giác tôi tự hỏi lòng:
- Mình vô trỏng là ý đồ gì ta? Hẻm lẽ thích thằng Tân?
Tôi thấy hình như không phải vậy. Tôi chưa thích nó. Nói chung chuyện của chúng tôi cứ như vậy đó, êm đềm trôi quá chẳng có chuyện gì xãy ra.
Hôm sau vô nhà tôi kể lại cho con Du nghe ngay chuyện thằng Thiện. Thằng quỷ đó biết tui nhiều chuyện giả bộ nói vậy để tôi học lại hay sao ấy mà. Con Du sau khi nghe tôi kể đôi mắt xa xăm, mơ màng. Con Tuyền thì nói:
- Em hổng ưa ông đó! Nhìn mặt ổng xạo thấy mồ. Lơ xe ghẹo gái ai mà tin cho nổi.
Thằng Tân cũng nói vô:
- Đi xe ổng dê gái bà cố.
Mẹ nó cũng lên tiếng không đồng ý làm tôi im re. Lúc đầu nghĩ chỉ là giỡn chơi thôi. Giờ tới tai người lớn tôi thấy kỳ kỳ và tôi im lặng không tham gia câu chuyện nữa. Bữa đó con Du hỏi thằng Tân về thằng Thiện cũng khá nhiều. Tôi thấy tội nó ghê. Chắc phải ra tay nghĩa hiệp thôi.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Fri Aug 07, 2009 11:57 pm
Bây giờ dù có hay không có nó ở nhà tôi cũng nhảy vô đó chơi với mẹ nó và 2 đứa em gái của nó, còn nó và con chị thì đi làm tới chiều tối mới về. Trong khi đó một tuần tôi học có 3 buổi mà buổi nào học lý thuyết thì tôi cúp cua luôn. Ông Thiện vì lý do đi xe buýt nên một tuần nữa tháng mới ghé nhà nó chơi một lần. Mẹ nó thì càng ngày tôi nhận thấy càng quý mến và lo lắng cho tôi, tôi cũng thấy rất nễ trọng nghị lực phi thường một mình mà cáng đáng cả 6 miệng ăn thêm tôi nữa là 7 của bà và cũng tự bao giờ tôi yêu thương và coi nó như đứa em trai cưng, còn cả nhà nó là gia đình thứ 2 của tôi.

Những lúc đi xe buýt của ông Thiện, ổng luôn tỉ tê tâm sự với tôi nỗi lòng thầm kín của ổng và mong muốn nhận được sự hậu thuẩn của tôi. Bao giờ cũng thế tôi về cũng to nhỏ lại với con chị của nó. Chuyện tình đó cứ giậm chân tại chỗ như vậy. Nhà nó tối nào có tôi cũng ngập tràn tiếng cười giỡn, nô đùa nhưng tới 9h tối thì mọi thứ hoàn toàn thay đổi. Thằng Tân là gà, 9h tối là đôi mắt vốn buồn... ngủ của nó càng trở nên lim dim đến kinh dị. Nó luôn cáo từ tôi và leo lên giường chưa đầy 5 phút là đã lên... tiên.

Tôi nhận ra bản thân tôi cũng có nhiều thay đổi cực lớn kể từ ngày chơi với nó. Những chuyến đi bảo, quậy quọ kinh thiên động địa cùng những đứa bạn khét tiếng ở xứ sở thay bằng những buổi tôi vô nhà nó chơi, chờ đợi nó về đi xé buýt chung hay quanh quẫn bên mẹ và em gái nó. Chưa bao giờ cuộc sống tôi lại có thể êm đềm, phẳng lặng đến thế. Thế mà trước đây tôi dám hùng hồn tuyên bố sẽ làm thay đổi nó. Không biết đó là dấu hiệu đáng mừng hay đáng lo nữa nhưng tự nhiên trước giờ ở nhà chỉ có thui thủi 2 mẹ con giờ lòi ra cái gia đình đông đúc này khiến tôi hạnh phúc và choáng ngợp chăng?

Nói tôi vô chơi với nó thật sự là không đúng, vì một ngày tôi gặp và nói chuyện với nó đâu có bao nhiêu đâu? Chủ yếu là mẹ nó, những người hàng xóm của nó, đứa em gái út ốc tiêu của nó còn sau 9h là tâm sự với đứa em gái kế và chị nó. Lúc nó bắt đầu ngủ là lúc 3 đứa tôi dọn chiếu ra sân và 2 đứa con gái đó nằm im ru nghe tôi kể chuyện tình yêu và quá khứ hào hùng của mình: về thằng bạn học chung Đại học khoa Pháp thân thiết sau hai năm bổng nhiên giận dỗi và mất luôn liên lạc. Về mối tình thứ 2 vừa qua của tôi nữa (Lúc đó tôi không nói rõ người mình thích là một thằng con trai, chỉ nói và kể chung thôi.) Tự bao giờ tôi coi 2 con nhỏ đó là chiếc máy thu nhận hết những tâm sự của đời mình, hai đứa đó đôi mắt lúc nào cũng mơ màng chăm chú dõi theo cái miệng không liền da non của tôi kể như nghe chuyện cổ tích vậy. Coi như một thằng vốn dĩ nhiều chuyện như tôi bỗng nhiên gặp 2 đứa con gái chịu nghe thì đúng là còn nỗi an ủi nào lớn hơn.

Với danh nghĩa là bạn nó nên tôi kêu con chị của nó là chị hai luôn dù rằng con đó nhỏ hơn tôi tới 2 tuổi. Có chuyện gì tôi cũng kể cho chị Hai mới của tôi nghe, nhiều đêm về nhà buồn buồn có hứng tôi đánh máy chuyện tình... không biên giới của mình rồi in ra đưa cho nó đọc nữa. Nhiều chuyện vô đối tới độ như vậy đó!

Những kí ức này quả thật nó phẳng lì đến độ không biết phải diễn tả thế nào nữa... ngày này qua ngày kia yên ắng nhưng không bao giờ nhàm chán. Tôi và nó ban đầu thế nào thì đến giờ vẫn vậy. Thậm chí tôi thấy mình hết thích nó mất rồi mà chỉ có yêu gia đình nó đồng thời thân thiết với con chị nó hơn. Tức nhiên chỉ dừng lại ở mức bạn bè hay chị em mà thôi. Tôi phát hiện ra mỗi khi nói về kỹ niệm đã qua của mình cho con chị và em gái nó nghe thì dường như sâu xa trong tôi có một cái gì đó tưởng chừng chết đi lại bắt đầu sống dậy. Tôi phát hiện ra tự dưng mình nhớ lại cái "người tình" thứ 2 một cách âm ĩ, thậm chí là nhớ luôn cả thằng bạn thân học đại học đang giận nhau nữa.

Nhờ chị nó khuyên can tôi đã làm lành lại với thằng bạn đó một cách rất dễ dàng. Tưởng chừng như mất luôn rồi chứ. Đó là thằng bạn duy nhất mà tôi tốt với nó tuyệt đối. Tôi muốn trong mắt mình có một thằng bạn thân đúng nghĩa, tức là trong sáng, thánh thiện không có tình ái liên quan bên trong, dù rằng lúc trước tôi rất thích nó và chúng tôi giận nhau cũng một phần vì lý do ấy.

Còn thằng người yêu cũ của mình tôi cũng đã liên lạc lại nhưng chợt nhận ra rằng nó luôn đến với tôi vì 2 từ lợi dụng mà thôi. Thế mà trước đây tôi đã hết lòng hết dạ yêu thương và hy sinh cho nó không biết bao nhiêu là thứ kể cả... hu hu hu Còn cái thằng tôi giận mà tìm tới thằng Tân vì mê đánh bida dám gạt tôi là cái thằng tôi muốn dùng để quên người yêu thứ 2 này nè. Cho em thanh minh - thanh nga một cái: đừng thấy tùm lum thằng mà mấy bác nghi ngờ sự đoan chính và lòng chung thuỷ của em nhé. Khi yêu ai em nguyện chỉ yêu hết lòng một người mà thôi! Nhưng vì bị phụ bạc và chà đạp nên em mới nhảy sang người khác. Hay dùng người này làm liều thuốc để quên người khác theo lời con An bạn em mà thôi. Đừng cho là em.. lăng nhăng nhé. Em ghét nhất ai nghĩ xấu mình đó.

Hic hic... tóm lại một câu là từ ngày chơi chung với người tình thứ 3 này thì cuộc sống tôi lặng lẽ như con thuyền trôi trên sông Hương vậy đó. Có lẽ sẽ là mãi mãi như thế nếu như...
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Mon Aug 17, 2009 2:56 pm
- Miu, lúc này mày tu ở động nào vậy? Chả thấy liên lạc đàn đúm với anh em là sao hả? Sắm điện thoại di động đại cho tụi tao liên lạc coi.
Con Thuý nhắn tin qua yahoo chửi tui như xối xả trong một lần tình cờ online.
- Mà có chuyện gì? Tao lúc này đi học, ở nhà bình thường thôi.
- Bình thường mà sao tao thấy hổng bình thường chút nào. Chủ Nhật 2 tuần nữa cả đám đi về Bến Tre đó. Mày liệu hồn mà chuẩn bị rồi đi với bọn tao nha! Hoặc là đi hoặc là cả đám sẽ ghé nhà mày...
- Gì? Ghé nhà tao chi?
- Ăn cháo đêm của mày chứ chi. Thôi tao out, tới bữa đó tao cho mày coi mắt ghệ tao, mày cũng nhớ dẫn một con nào theo nha, đừng có dẫn theo con nít hoài nha ba. Tụi nó đồn đại về ông dữ lắm đó. Bye...

Lúc nào cũng thế, nó nói chuyện như tát nước vô mặt người khác, đến và đi như vũ bảo. Đó là con bạn hiếm hoi học chung đại học và vẫn còn thân thiết với tôi. Thật ra nó là cầu nối của cả đám thì đúng hơn, chuyên gia đi thu thập tin tức của bạn bè rồi truyền bá cho đứa này đứa khác...
- Thằng Thịnh nó cứ đòi tui kiếm thằng nào làm may cho nó hoài, nó đang dạy ở ILA đó...
- Thằng Kiệt đang làm ở Biti's có ghệ xinh lắm nha,
- Con Ngọc đi du học bên Thuỵ Sĩ về rồi đó! Ở đó nó làm thêm 1 tháng tới 23 triệu lận ghê hem? Nhưng tiền học của nó một tháng có 5-7 ngàn hà..
- Con Thuỳ Dương đậu giải 3 người dẫn chương trình truyền hình và người phụ nữ của thế kỷ 21 sắp có chồng rồi đó, giàu lắm.

Rồi ôi đủ thứ thông tin sốt dẻo hầm bà lằng lộn xộn về các đước bạn học chung khoa hồi đó. Mỗi lần nghe nó nhắn tin thật là vui, tự nhiên những kỷ niệm thời còn đi học lại tràn về làm tôi cảm thấy nao lòng đến khó tả.

Đang ngồi trên xe buýt về chung với thằng Tân tôi bèn đem chuyện đi chơi ra nói với nó:
- Bạn anh rũ đi Bến Tre chơi, Tân đi chơi với anh nha! Chứ đi một mình buồn lắm!
Nó ngước đôi mắt buồn lên nhìn tôi vô tư:
- Bạn anh đi đi, tự nhiên đi theo, ngại chết. Thích ở nhà chơi hơn!
- Nói vậy bộ đó giờ không đi chơi với ai sao?
- Không!
- Thật không?
- Thật, trừ đi chơi với nguyên nhà.
- Chán nhỉ! Thì... thì... vì anh mà đi một lần nha, bộ Tân coi anh là... người ngoài hả?

Hì hì ở nhà nó chuyên môn đem cái chuyện coi ai đó như người trong nhà làm như thân tình với đối phương lắm nên giờ đây tui cũng đem cái luận điểm đó ra để bắt bẽ nó. Nó ra chiều đăm chiêu suy nghĩ dữ lắm, thật ra cưng không đi thì anh đi một mình hay kiếm đứa khác cũng chả sao, tôi nhủ thầm, nhưng thử rũ nó một lần xem mô tê thế nào.
Bữa tối đó tôi gặp riêng con chị nó nói:
- Chị Hai, làm sao dụ cho thằng Tân mốt đi Bến Tre chơi với em nha!
Trước khi nó chở tôi về nhà tôi cũng dặn dò lại nó, nó gật đầu trớt quớt:
- Để từ từ trả lời, không hứa trước.

Đêm đó về nhà tôi bắt đầu vắt chưng lên trán mà suy nghĩ: từ đó tới giờ khi quen biết với bất cứ ai thì việc rũ nhau đi chơi chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà trời, thậm chí có nhiều đứa thích mê tơi luôn chứ mắc mớ gì mà nó phải làm ra vẻ nghiêm trọng hoá vấn đề tới mức độ để về coi lại cơ chứ? Thiệt là khó hiểu và bực mình quá đi. Con người của nó cũng thiệt là kỳ, chảnh choẹ thấy ớn, mình đâu phải là cần đi chơi với nó đâu chứ: "Không có mợ thì chợ vẫn đông mà!", tôi chợt mỉm cười với câu nói mà đã nghe nó dùng một ngữ cảnh nói chuyện nào đó trước đây với tôi. Bắt đầu từ hôm đó ngày nào tôi cũng mở một chiến dịch vận động nó đi chơi, cái chính là tôi muốn sở hữu cái cảm giác rũ được nó chứ không phải là cần nó đi gì cả. Ban đầu nó xìu xìu ểnh ểnh nhưng mà lạ cái là tui càng nói vô thì nó lại càng bàn ra, càng dùng lời lẽ ngon ngọt hấp dẫn của chuyến đi hòng làm xiêu lòng nó thì nó lại càng cho tôi thấy nó thích ở nhà quanh quẫn với mấy con cá, con thỏ và đi lại thăm nội hơn. Thiệt là muốn nổi điên lên, người gì đâu mà kỳ cục kỳ cào quá mừ! Hổng lẽ mặt ta vầy mà thua nó sao. Tới tận chiều thứ 7 ngày cuối cùng thì tình hình vẫn giậm chân tại chỗ nếu không muốn nói là trở nên xấu hơn. Tôi dùng không biết bao nhiêu lời lẽ, thủ đoạn để thuyết phục nó: từ gài độ tới năn nỉ, van xin nhưng cuối cùng khi vừa bước xuống xe buýt vô nhà nó chỉ nói:
- Anh tìm ai đi chung đi, chắc không đi quá. Không thích đi chơi, thích ở nhà thôi.
Thiệt tình nó làm một thằng háu thắng như thôi muốn điên tiết lên vậy. Rồi trong bữa ăn tôi bắt đầu làm cho cả nhà nó biết sự tích tha thiết muốn nó đi như thế nào:
- Tân nè, anh thấy Tân cứ đi làm quanh quẫn suốt năm hoài bộ không mệt sao? Nghĩ một ngày đi chơi cho khuây khoả, không nghe câu "đi một ngày đàng, học một sàng khôn" sao?
Mẹ nó cười xuề xoà bắt chước theo phong cách của tụi teen nói:
- Ai rủ thì bác nhất quyết không cho chứ con hô một tiếng là bác OK liền.
Bé Tiên vuốt ve anh nó:
- Anh Ba đi với anh Miu đi anh Ba, anh Miu buồn tội nghiệp.
Ba nó vốn ít nói cũng lên tiếng:
- Thì mai nghĩ làm có nữa buổi đi chơi với anh đi. Đi cho biết với người ta.

Còn hai đứa con gái thì khỏi phải nói, phe của tui tuốt. Vậy mà cái thằng đó vẫn lầm lũi cúi đầu ăn cơm không hề đáp trả. Cái mặt tôi lúc đó buồn đến phát tội chứ ai có biết đằng sau đó là gương mặt một chú cáo lâu năm dễ thương đang cười thầm: "Kỳ này chết chắc nha con." Nhìn cái mặt nó nặng nề suy nghĩ thiệt là làm tôi hả dạ biết bao nhiêu. Chỉ có cái chuyện đi chơi mà nó làm tôi đầu tư tâm huyết nhiều đến như vậy thiệt là lạ. Bây giờ tôi chỉ cần nói 1 tiếng là mai chắc chắn có cả khối đứa khác đi chung. Mà tụi đó thì khỏi phải nói cái gì cũng hơn nó. Nhưng nhất quyết phải rũ nó thôi. Ăn xong tôi quyết dùng chiêu cuối cùng khi ra băng ghế đá nói với nó bằng một giọng đau khổ nhất:
- Thôi! Tân không đi cũng được, không sao đâu, có lẽ Tân không muốn chơi với anh nữa chứ gì, sau này anh sẽ không làm phiền Tân nữa đâu...
Hic hic tôi cười thầm dùng cái chiêu này đánh đổi mà nó không OK thì đúng là hết thuốc chữa luôn. Đúng như tôi nghĩ, ánh mắt cụp xuống trông não nề và buồn bã đến đáng thương:
- Bộ anh tính không vô chơi nữa hả?
- Ừh

Hic hic, tôi dám liều mạng đánh đổi mối quan hệ vốn đang rất tốt đẹp với nó và cả gia đình chỉ vì chuyến đi chơi đủ cho thấy tôi quyết ăn thua đủ nó đến mức độ nào. Vậy mà nó vẫn yên lặng và tỏ ra rất dằn xé. Thấy thế tôi cũng đâm ra chán nản không lẽ đã cùng đường, ngay khi tôi nãy ý định... tìm đứa khác dẫn đi chơi như là con Trân hay thằng Dũng, thằng Tín thì con chị nó đi lại hỏi tôi:
- Bộ thích đi chơi với nó lắm hả?
Tôi gật đầu:
- Ừh!
Rồi con chị nó nói:
- Nói không phải nổ chứ dù sao tiếng nói của tôi cũng có giá trị với nó lắm đó...
Tôi cười hơi gượng:
- Thật không? Vậy thử đi!
- Được thì tính gì?
- Thì coi như tui mợ mấy người 1 chuyện.
- Nhớ đó nha!
- Quân tử nhất ngôn!
Bình thường thì xưng chị em đụng chuyện lại xưng hô như thế cho thấy mức độ của sự việc đã trở nên khá nghiêm trọng nhỉ. Đúng như lời con chị nó nói, sau một hồi tỉ tê, rồi thậm chí mẹ nó còn... chửi nó ép buộc nó phải đi chỉ để tôi vui nên nó mới bắt đầu im lặng và không còn phản kháng coi như mặc nhiên của sự đồng ý. Trước khi chia tay tôi lịch sự, mừng rỡ cảm ơn nó đã đồng ý còn nó thì cười hơi gượng. Thật ra trong lòng tôi cũng tỏ ra hơi bực bội. Chảnh hơn tôi nghĩ nhỉ.

Sáng đó tôi dậy sớm ra chợ mua cho nó cái áo trắng và cái quần KaKi chạy vô cho nó thử. Mẹ nó thì đã đi bán từ khuya, con chị nó hôm nay nghĩ làm ở nhà đang sữa soạn đồ ăn sáng cho hai thằng, thấy tôi đem bộ đồ vô thì cười mủm mỉm. Nó đang chết dí ngoài chuồng thỏ, nào là hái rau lang cho thỏ, thay nước cho cá đủ thứ chuyện. Lũ bạn thì đã xuất phát rồi chắc một tiếng hơn nữa mới đi ngang qua chỗ chúng tôi. Tôi và nó chỉ cần ra quốc lộ đón rồi chạy chung mà thôi. Mọi thứ đã sẳn sàng. Ơn trời là cuối cùng nó cũng ngồi sau yên xe tôi. Đây là lần đầu tiên đi chơi với nó, cảm giác thật hạnh phúc vì chiến thắng. Bến Tre thẳng tiến nhé!
Sponsored content

Tình yêu của tôi Empty Re: Tình yêu của tôi

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết