Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
mubaohiem
mubaohiem
Tổng số bài gửi : 45
Điểm : 57
Chất lượng : 0
Join date : 04/12/2011
Age : 34
Đến từ : Bình Thạnh

Cuồn cuộn gió mây Empty Cuồn cuộn gió mây

Sat Oct 13, 2012 12:15 pm

Tiếng xương sọ nứt.


Hắn mở mắt, chống tay ngồi dậy. Khó ngủ quá, hắn nghĩ, tay trái với lấy chai Gin trên bàn nốc từng ngụm. Ðắng, hắn tu cạn rồi đặt xuống, không có âm thanh. Mấy giờ rồi, hắn nhìn quanh, chiếc đồng hồ dạ quang hình con ếch nói cho hắn biết bây giờ đã quá nửa đêm rồi,
cái thời điểm lỡ cỡ không nên ngủ cũng chẳng nên thức dậy.

Làm gì bây giờ nhỉ?

Một thứ mùi khó chịu đột nhiên xộc đến ôm lấy hắn, thay vì nhăn mặt càu nhàu, hắn chỉ kịp văng ra tiếng chửi thề khe khẽ rồi im bặt. Trong góc nhà, ai đó đang nhìn hắn, hắn biết mà, hắn có thể cảm nhận được. Tấm ga trải giường hắn định đem đi giặt sáng nay nhàu nhĩ dưới những ngón tay, ruột gan hắn thi nhau vặn xoáy. Nỗi sợ hãi không rõ nguyên do này đang làm tổ trong tim hắn, hắn chợt thấy buồn tiểu. Mày sao thế, hắn thầm trách móc trong đầu, có gì đâu nào, nhanh lên, hai bước thôi là vào đến nhà vệ sinh rồi. Thôi đi, chẳng có con Scream nào lao ra giết mày đâu. Hắn tự trấn an, mồ hôi thái dương hai bên lạnh, hắn bất giác vòng tay ôm lấy người và đứng dậy. Cơ thể hắn nhắm mắt và đếm từng bước chân. Thứ cảm giác gai góc cắm sâu vào mình hắn , tựa như những con hải sâm với hàng tá xúc tu hình ống hút chặt trên da. Ngón chân cái của hắn chạm nhẹ vào cánh cửa, tới nơi rồi, hắn thở phào, thấy không, đơn giản ấy mà. Theo thói quen, hắn rờ rẫm tìm công tắc điện, bề mặt trơn và nhẵn mịn của nó làm hắn thấy khá hơn đôi chút. Tự nhiên hắn bật cười, tiếng cười khan không phải vì niềm vui sướng hay phấn khích nào đâu, ấy là hắn đang tự mãn nguyện trước chiến thắng bé con này. Cả căn phòng sáng choang ấm áp dần lên duới ánh đèn vàng, gió mát mẻ tràn vào cánh mũi hắn, đoạn hôn lên tóc hắn dịu dàng. Trực giác chó gặm bảo hắn phải nhìn vào góc nhà, nhìn đi, ngay lập tức. Và hắn nhìn. Và hắn nghiêng đầu một lúc. Và hắn hơi nghĩ ngợi. Và rồi hắn búng tay.


Hà, thế mà cứ tưởng ai.



Có lẽ những chai Gin thay thế nước trắng trong những ngày vừa qua đã bắt đầu phát huy tác dụng hơi quá lố lên hệ thần kinh của hắn rồi. Đó chẳng phải là ả đó sao?

Cơ thể hơi gầy gò, làn da trắng với những đường gân xanh xao, tóc dài màu hung đỏ, và những ngón tay thon bấu chặt trên lớp vải sa tanh đỏ thẫm. Đó chẳng phải là người đàn bà hắn từng say đắm sao? Phải rồi, sao hắn lại có thể quên được, rằng vào cái đêm trăng tròn mới trôi qua có vài bữa, chính hắn đã tự tay đập liên tiếp cái đầu xinh đẹp với những lọn xoăn mềm mại đó vào tường đến bê bết máu? Sao hắn có thể quên được, rằng chính hắn đã để mặc cho ả nằm thoi thóp ở đó, kể từ lúc ả ta tự mình đổ gục xuống, ngay khi bàn tay hắn chỉ vừa rời ra? Sao hắn có thể quên được mới trước khi vật mình ra trên chiếc giường quen thuộc, chỉ vài tiếng đồng hồ trước, hắn đã vừa nốc lấy nốc để chai Gin, vừa cười gằn ngắm nghía cái thân xác tàn tạ ấy?

Hay thật đấy!

Đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn hắn, hơi nheo nheo lại như ước định, như ngơ ngác, như tò mò. Con chuột nhắt ló đầu ra bên dưới cái cổ phải chăng cũng vừa có những ý nghĩ như hắn, sợ hãi và căng thẳng về thứ không-phải-người-hay-thú mang tên Scream. Hay thật, quả là rất hay.

Hắn tự nhiên bật cười khan một tiếng, và nhận ra bản thân đã cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng là vì nhẹ nhõm, vì thú vị, hay chỉ đơn giản là hơi men đã lại bốc lên đầu, thì hắn cũng chẳng rõ. Bàn tay chạm đến tay nắm kim loại trên cánh cửa phòng vệ sinh, lành lạnh. Một ý nghĩ xẹt qua như tia chớp, và trong chưa đến một khắc, toàn thân hắn cứng đờ. Phòng hắn không có cửa sổ hay quạt, điều hòa cũng đã tắt theo hẹn giờ. Vậy gió ở đâu ra? Bàn tay năm ngón đặt hững hờ trên tay nắm cửa run bần bật. Bóng đen ở đâu thình lình ập vào mặt, như muốn xé nát con ngươi đang trợn trắng vì kinh hãi của hắn.

Không.

Hắn mở mắt, chống tay ngồi dậy. Con ếch dạ quang kêu ộp một tiếng, báo hiệu một giờ đêm. Hình như hắn vừa mơ. Một cơn ác mộng. Xoay cơ thể mệt mỏi vã mồ hôi, hắn với tay lấy chai Gin trên bàn, và phát hiện nó trống rỗng.

Một thứ cảm giác quái dị dâng lên trong cổ họng hắn. Thứ mùi khó chịu ấy lại xộc đến. Lần này, hắn loạng choạng đi thẳng đến công tắc đèn và bật nó. Có thứ gì đó thôi thúc hắn phải nhìn cho được thứ nằm trong góc phòng kia, nơi trong cơn ác mộng hắn đã thấy một con chuột nhắt ẩn mình dưới cái xác của ả đàn bà điên đã giết chết tình ái và khát khao trong hắn, thứ gì đó mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ Scream.

Ánh sáng vàng vọt từ trần nhà rọi xuống khuôn mặt hắn, cặp má hóp và hai vết trũng sâu dưới mắt càng làm hắn trông bệnh hoạn hơn. Và hắn đứng đó, kinh hoàng nhìn vào cái đầu của chính mình đang nằm im nơi góc phòng. Hình như nó đang mỉm cười, nhìn lại hắn.


...

Cố gắng quên đi hình ảnh cái đầu của chính mình đang nằm im nơi góc phòng mỉm cười nhìn lại, hắn lặng nhọc kéo lê thân thể bị tàn phá bởi men rượu mấy ngày nay lại gần ả ta. Trong bụng từng cơn nhức nhối khó chịu truyền đến, chẳng hiểu do chất cồn quá nhiều trong cơ thể đang phát tác, hay do những cơn ác mộng lạnh người làm ruột gan hắn rối bời, xoắn hết cả lại. Tim đập lúc nhanh lúc chậm, thất thường lên xuống, làm lồng ngực như đang bị cái gì đó đè nén, dẫn đến hơi thở ngày một nặng nề.

Giết chết người đàn bà ấy xong, hắn không có được sự hả hê, sảng khoái như vẫn tưởng.

Nhìn cái xác đổ gục nơi góc tường, màu đỏ của máu chầm chậm loang lổ, xâm chiếm mặt sàn, hắn bỗng cảm thấy trống rỗng. Không biết nên làm gì tiếp theo, hắn chỉ ngồi đó, ngắm nhìn cái xác ấy, chầm chậm đo đạc, tính toán xem mất bao lâu thì đội quân máu màu đỏ chót kia sẽ lan đến bờ tường, sau đó chảy dọc theo bờ tường, tiếp tục hành trình của mình theo đường thẳng.

Trống rỗng, không biết làm gì cả. Hắn đã giam mình trong phòng suốt mấy ngày nay, cùng với một cái xác. Những chai Gin lần lượt trôi vào bao tử của hắn thông qua cái cổ họng đắng ngắt, sau một chu trình chuyển hóa mà thiên nhiên ban tặng cho cơ thể của con người, lượng cồn ấy xuất hiện trong bàng quang của hắn, tiếp theo sẽ được phóng ra ngoài cơ thể, mỗi lúc hắn uể oải đi vào nhà vệ sinh.

Không thể không nói, rượu là một thứ rất tốt. Ít nhất là trong hoàn cảnh này. Rượu làm năm giác quan của hắn tê liệt, hoạt động kém hẳn đi. Nhờ vậy, hắn không phải chịu đựng cái mùi thối rữa dần dần của thi thể, hay mùi tanh của máu, cũng như cái mùi nồng nặc hôi thối vì ngập trong men say của chính bản thân. Rượu làm đầu óc hắn hỗn loạn, đôi khi quên đi những cái sợ hãi khi có cơn gió lạnh thổi qua, hay khi đèn điện chẳng hiểu vì sao lại bật. Trong men say, cảm nhận với thế giới của hắn yếu ớt hẳn đi, trong men say, hắn mơ hồ cảm thấy, chính mình có rời khỏi thế giới này vì một nguyên nhân nào đó, cũng không sao cả.

Nhưng thật không may, lúc này men rượu trong cơ thể hắn đang ở mức thấp nhất, giữ cho cái đầu của hắn tỉnh táo lại một chút.

Và cái mũi của hắn là nạn nhân đầu tiên của sự tỉnh táo. Mùi xú uế bốc lên ngột ngạt, máu đã khô, nhưng mùi tanh vẫn còn. Sau đó là đến thị giác... Thi thể nơi góc tường bắt đầu bị đám kiến mò đến bò qua bò lại. Một vài con chuột bụng đói lâu ngày do chủ nhân căn nhà không để lại chút đồ ăn thừa nào ngoài mấy chai rượu cũng mò đến. Sau một hồi khịt khịt mũi ngửi, bản năng của chúng, hay đúng hơn là cái bụng đói lép kẹp mách bảo chúng rằng món thịt sống này ăn tạm cũng không tệ. Vậy nên chuột to gọi chuột nhỏ, chuột nhỏ gọi bạn bè, cùng kéo nhau đến, tạm thời thỏa mãn cơn đói bằng món thịt bốc mùi khó chịu này.

Khi hắn đến nơi nhìn lại, thì thi thể cô ta đã rách nát tơi tả. Nhưng may mắn một chút, vì có lẽ thời gian trôi qua chưa lâu, sức ăn của đám chuột cũng có hạn, nên thân xác cô ta vẫn còn giữ được hình dáng của một con người. Ít nhất vẫn còn đủ hai chân, hai tay và một cái đầu.

Thoáng rùng mình, hắn đánh bạo tiến lại gần thi thể. Cũng không thể để cô ta nằm mãi ở đây được. Lúc trước ngoại trừ hoa máu loang lổ, cô ta vẫn còn như trong trí nhớ của hắn, gương mặt quen thuộc thân quen khiến hắn có thể lẳng lặng ngồi đó mà ngắm cô ta cả ngày, trước khi vùi đầu vào mấy chai Gin. Nhưng giờ đây, tạm thời không nói đến cái mùi xác chết bắt đầu toát ra kinh tởm, ngón tay cô ta đã trơ ra một đám xương trắng hếu, đính trên đó một vài miếng thịt vụn nhỏ nhoi, vương vãi. Các mảnh thịt nát dàn trải khắp nền nhà, kèm theo những vệt máu nguệch ngoạc chẳng kém mấy font chữ graviti mà đám trẻ thường hay vẽ nguệch ngoạc trên tường. Cả người đầy chỗ thủng, rách nát tả tơi, còn đâu thân hình yểu điệu mượt mà như hắn đã biết trước đây. Chỉ là một cái xác thôi. Như bao cái xác khác hắn đã thấy trên phim kinh dị.

Nuốt một ngụm nước bọt vào cái cổ họng khô không khốc, hắn tiến lại gần ả đàn bà điên đã giết chết tình ái và khát khao trong mình, cầm theo một bao tải lớn, muốn trùm lên.

Bất ngờ, hắn thấy trong đôi mắt trống rỗng, đầy lòng trắng vì cái chết bất cam của ả ta chợt ngọ nguậy, theo sau đó là cái miệng đã bị đàn chuột cắn rách nham nhở để lộ hàm răng trắng ởn bên trong khẽ cạch cạch vài cái.

Vết rách ở miệng theo hình cong lên, cùng những tiếng cạch cạch làm ả ta lúc này giống như đang nhìn hắn mà cười cợt.

Cục...cục.

Rột Roạt....

Cạch...cạch.

Hắn như chết lặng nhìn vào cái đầu đang khẽ ngọ nguậy, đôi mắt rung rung lên như muốn đảo loạn. Cũng không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã chạm phải một vật cưng cứng mà lạnh buốt. Giật thót nhìn lại, hắn đã chạm vào vách tường phía bên kia mà không hay. Gió lạnh lại thổi, dù rằng điều hòa đã tắt và cửa sổ đóng kín làm từng khớp xương của hắn nhẹ run rẩy. Khó khăn hít thở một ngụm lớn đến mức làm lồng ngực đau rát, hắn giương đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía góc tường bên kia.

Từ trong miệng của ả, một con chuột nhắt chật vật chui ra... giương đôi mắt đen láy, láo liên nhìn xung quanh, khi phát hiện thấy có một sinh vật sống trong căn phòng, nó sợ hãi kêu lên một tiếng chít chít rồi chạy đi.

Con chuột dưới xác người đàn bà, giống y hệt trong cơn ác mộng của hắn.

Hắn hét lên một tiếng kinh khoảng, mang theo gương mặt tái mét chạy vào phòng ngủ, mở tủ, điên cuồng thu thập đồ đạc, nhét loạn xạ vào một cái vali cũ kỹ, mở cửa, chạy ra khỏi nhà trong cơn mê loạn.

Xa xa, trong góc phòng, xác của ả đàn bà vẫn nằm yên ở đó, khóe miệng rách một đường lớn, cong lên, như một nụ cười châm biếm.

Ám ảnh…Mọi thứ về cô ta đang đeo bám lấy hắn. Nó theo hắn mọi lúc mọi nơi. Từng ngụm rượu đều đều mỗi ngày vào miệng hắn, từng cơn mơ trong giấc ngủ của hắn. Tới mức nó gây bất an cho hắn. Và hắn đã bỏ chạy vì…sợ?
Hắn điên cuồng bật chạy ra khỏi căn phòng mà bấy lâu nay vẫn hay ngủ, vẫn kiên trì nốc chai Gin đắng ngắt, vẫn thản nhiên mặc kệ cái xác dưới nhà cho quy luật sự sống chiếm đoạt. Tiếng bước chân nện xuống nền gạch hối thúc, càng làm cho không gian yên tĩnh bấy lâu trở nên xáo động, rùng rợn hơn. Hắn kéo vội dây kéo khóa vali để hoàn tất công việc gói gém. Đôi tay hắn rung rẩy vớ vội lấy chìa khóa xe, nhanh chân xuống cầu thang, lướt qua cái xác rách tinh tươm đang trố con ngươi trắng dã hướng về nơi hắn. Có lẽ là thế hoặc do hắn tưởng tượng ra.

Vài con chuột đang gặm dở đầu ngón tay còn xót lại chút ít mẩu thịt ngon lành, chúng kêu lên rồi bật chạy khi thấy hắn đi ngang qua. Hắn không dám nhìn cái xác đó thêm lần nào nữa mà nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà hôi thối bốc đầy tử khí. Âm thanh phát ra từ động cơ xe hàng hiệu, ánh sáng chói lóa len qua rèm cửa màu xanh lơ nhạt hắt lên vách tường loan lổ máu khô lần cuối rồi biến mất. Hắn đã đi. Bỏ lại nơi mà hắn đã từng tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận, cũng là nơi chính tay hắn kết thúc cuộc tình ấy.

Đêm không trăng. Ánh sáng xanh trắng từ chiếc đèn xe của hắn rọi thẳng vào không trung u tối khiến cho con đường càng trở nên hun hút, thăm thẳm hơn. Nếu không có ánh sao điểm xuyến trên nền đen là những vì tinh tú tạo nên khung cảnh diễm lệ, thì con đường phía trước tựa như con đường dẫn xuống địa ngục. Hắn cứ lái xe trong hoảng loạn. Ánh đèn trong xe soi tỏ hắn lúc này. Đôi mắt nở rộ chi chít gân máu như đóa anh đào huyết lệ. Gương mặt tái nhợt xanh xao bởi nhiều ngày không ra ánh nắng mặt trời. Đầu óc trống rỗng cùng cơ thể ẩm mốc, rệu rã. Hơi rượu nồng nặc tràn khắp chỗ ngồi chật hẹp.

Ngạt thở…

Tới bây giờ hắn mới thạt sự thấy rõ tởm lợm cái mùi tanh tưởi từ thịt thối. Mùi khai ngáy mồ hôi từ nhiều ngày không tắm, mùi chua chua của rượu mạnh quặng lên trong dạ dày. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn về phía trước, viễn cảnh như chiếc màn hình Cinema chiếu lại những đoạn kí ức nhập nhằng.

*~*

…Hắn-một người khô khan, tẻ nhạt luôn xô bổ vào vòng quay cuộc sống giống như bao con người rập khuôn ngoài kia. Quá khứ , hiện tại và tương lai của hắn sẽ như vậy nếu như cô không xuất hiện. Cô đến với hắn như định mệnh. Chính con người hoạt bát, vui vẻ và trong sáng ở cô đã dạy cho hắn những điều lí thú về buồn vui, hạnh phúc, làm hắn mất hết đi vẻ tư lự, thui thủi trước đây. Cô như cơn gió lạ, như hạt mưa xuân gột rửa hết con người trước đây nơi hắn. Cô như mây gió cuồn cuộn nhấn chìm hắn vào vòng xoáy. Hắn muốn hi sinh, trao gửi muôn vàng thứ vì cô. Người đời bảo đó là Yêu…nhưng tình cảm của hắn dành cho cô chắc hơn thế nhiều.

Ngày cưới đánh dấu cho kết quả ba năm hẹn hò. Hắn lịch lãm trong bộ đồ cưới màu đen sang trọng, cài hoa lan trắng trên ngực áo. Cô lộng lẫy diện váy cưới trắng tinh khôi, thuần khiết tựa chính con người cô vậy. Không gì có thể diễn tả nỗi hạnh phúc dồn dập đè nén trong con tim hắn. Niềm khát khao có trọn vẹn người hắn yêu thương và muốn nâng niu chăm bẵm. Hắn đón lấy tay cô dâu, khẽ nâng cằm cô để nhìn sâu vào đôi mắt to sáng luôn long lanh đầy nước. Hắn khẽ hôn lên đôi mắt bồ câu ướt đẫm rồi thì thầm.

-“Anh thật sự hạnh phúc. Mãi bên anh, em nhé!”.
..

.

Ba tháng trôi qua, hắn vẫn chăm chỉ làm việc. Ngày này qua tháng nọ, điều duy nhất hắn dành cho vợ là tiền của và những lần ái ân. Hắn cho rằng đặt hết tình yêu thương cho cô rồi thì cô không thể bỏ hắn được. Nhưng mọi thứ chỉ là mộng tưởng do hắn tạo ra. Hắn yêu cô, dành hết tất cả những gì hắn cho cô: tiền bạc, tình yêu, thể xác, sự tôn thờ, khao khát và nâng niu. Ấy thế mà cô lại ngã vào vòng tay kẻ khác.

..

Hắn như chết đi vậy. Mọi điều thuần khiết, trong sáng, không vẩn đục tựa pha lê của cô trong hắn đổ nát. Những mảnh vỡ sắc lẹm vô tri, bén gọn cứa đứt tim. Sợi dây thần ái tình kim tuyến mền đẹp bỗng chốc hóa thành dây gai thép siết chặt, cào nát con tim đến chảy máu.

Đau đớn.

Hàng đêm, hắn gào thét chửi bới thậm tệ người vợ lăng loàng. Hắn ghê sợ cái nét mặt đã từng yêu say đắm, tởm lợm cơ thể bị vấy bẩn bởi kẻ khác, muốn xé bỏ và gột rửa cô thật sạch. Từng bữa ăn và giấc ngủ chưa từng mất tiếng ồn ào mắng mỏ, đồ dùng vỡ loang xoảng. Tay hắn chai đi vì đánh cô, hắn kiệt quệ đi cũng vì cô, cuộc sống như địa ngục cũng là từ cô. Tôn thờ đã bị thay thế bằng khinh bỉ. Cô đâu biết rằng phía sau những trận đòn nảy lửa là những giọt nước mắt đau xé lòng của hắn. Hắn không thể để cô đi vì hắn vẫn còn yêu cô. Hắn phải bắt cô phải trả giá vì dám coi thường và bôi nhọa tình yêu của hắn. Lòng hận thù dâng lên tới mức báo động vượt qua mọi sự “Tha thứ” con người.

Hối hận.

…Hắn uống rượu. Thứ chất lỏng nặng mùi này sẽ giúp được hắn thoát khỏi cảnh hiện tại. Cảm giác lân lân không biết rõ đây là thực đâu là hư, đâu là sự thật đâu là giả dối. Ngồi hàng giờ với chai rượu Gin trong phòng, rượu làm cô họng hắn thô ráp. Hắn xoa xoa tay nơi cổ họng gắt gao rồi cố nâng người lê bước xuống nhà dưới. Hắn đi đến đoạn cuối cầu thang thì nghe động phát ra nhà bếp. Hắn đi về hướng đó thì thấy tấm lưng nhỏ nhắn run lên từng hồi. Tiếng khóc khan khẽ hòa cũng không gian bên ngoài âm thầm và sâu kín. Đôi mày hắn nhiêu lại, hắn thương cam cho những gì mà cô trải qua. Phút chốc…hắn thấy mình thật tệ hại, xấu xa, bẩn thỉu. Đáy mắt không còn sự giận dữ, hằng học đầy chết chóc. Nếu quay ngược lại thời gian, hắn sẽ không vướng phải ả và cũng không làm cho hoàn cảnh trở nên bi đát như bây giờ.

Trở lại căn phòng đã nhuốm đậm mùi rượu Gin. Hắn mỏi mệt nằm dài ra, vùi đầu vào chiếc gối bông êm ái cố tìm cho mình giấc ngủ sau cơn say. Hình ảnh đôi vai gầy nhỏ rung từng hồi làm hắn không sao gạt khỏi đầu. Liệu hắn có thể tha thứ cho những gì mà vợ hắn đối xử với hắn và hắn đồi xử với vợ hắn? Đã quá muộn để cứu vớt.

Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết bị đánh thức bới tiếng đồ sứ bị vỡ nơi nhà bếp. hắn loạng choạng xuống nhà lần nữa thì thấy dáng người hao gầy ấy đang vội vã vất những bộ đồ vào vali. Hắn hiểu ngay cô muốn gì. Cô muốn xa rời hắn. Muốn thoát khỏi hắn. Muốn đi khỏi để mặc hắn chết mòn mỏi với cái tình yêu khiếm khuyết, mặc kệ hắn sống chết với nối đau riêng hắn, vứt bỏ mọi thứ kể cả tiền bạc và địa vị là cái phao níu giữ cô lại với hắn.

Lo sợ.

Lo sợ bỗng trỗi dậy trong hắn. Cô đơn, chán nản, buồn tẻ vây lấy tâm trí hắn bao thời gian qua giờ phú chốc hóa điên loạn. hắn liên tiếp gián nhiều tát tai vào mặt cô. Hắn hét lớn:

-Tại sao vậy hả? Tôi có gì không tốt mà cô lại muốn bỏ đi?

Đầu hắn sôi sục nhưng vẫn cố nói. Giọng hắn khô khốc, khàng khàng uât nghẹn. Đôi mắt đau đớn rưng rưng theo từng cái đánh tê dại. Đáp lại ánh mắt đau thương nơi hắn, cô nở nụ cười thật đẹp. Nhưng sao hắn thấy chưa trong đó là thứ cay độc, giễu cợt cùng tận. Giọng cô chắc nịch:

-Anh thật đáng thương. Tôi thà chết chứ không thể tiếp tục sống chung dưới mái nhà một con Quỷ như anh!

Lí trí cuối cùng bị bắn bay mất. hắn điên tiết đập mạnh đầu cô vào vách tường cạnh đó. Hắn chỉ muốn làm cho cô đau, tạo cho cô nối sợ mà từ bỏ ý định rời xa hắn. Hắn vừa đập mạnh đầu vừa bảo cô hãy cầu xin hắn tha thứ. Hắn không dừng lại cho tới khi có một vệt máu bán vào người. Lí trí lại về với hắn. Hắn từ từ đưa bàn tay đã thấm đẫm máu tươi ra trước ánh đèn vàng vọt nơi bếp. Màu đỏ thẫm chãy dài qua cánh tay hắn nhỏ tí tách dưới nền lạnh buốt tựa như băng. Bị đóng băng tại chỗ, hắn hoảng hốt buông cô ra. Đôi mắt mở to trắng dã của cô nhìn thằng vào khuôn mặt tượng thạch cao của hắn. Hắn nâng cái xát lạnh lẽo lên, ôm vào lòng rồi khóc tức tưởi, hắn gào lên thống khổ tột cùng.

Nhiều ngày sau đó, hắn vẫn ngồi đối diện nhìn trân tân vào cái xác vô tri kia. Nhìn ngắm lại khuôn mặt xinh đẹp đó, rồi hồi tưởng lại mọi thứ. Hắn cười. Hắn khóc. Hắn đau. Hắn không can đảm để đối mặt chính mình. Một tấn bi kịch trò đời.

*~*

Đôi mắt hắn nhòe đi vì đã tràn nước. Những giọt nước mắt hối lỗi, khổ nhục, hận thù thi nhau tàn ra ngoài xoa dịu hắn. Cô chết như là một hồi kết cho cuộc đời hắn. Lí tưởng sống duy nhất trong hắn, niềm tự hào và cuộc sống tươi đẹp…tất cả bị chôn vùi, thiêu đốt thành tàn tro. Hắn không sao hiêu được hắn sai chỗ nào để cô phản bội hắn, chối bỏ hắn. Thâm chỉ ngay cả chết đi rồi cô vẫn còn nhạo bám hắn nhếp nhát, kinh tởm thế nào. Lương tâm trong hắn đã bị Quỷ dữ ăn mất. Giờ trông hắn cũng không khác gì một con quỷ. Và giờ đây hắn đang trên đường xuống địa đàng của mọi tội lỗi. Có một đoạn vách ngăn phái trước, vì đi quá tốc độ chiếc xe đã bị hất tung ngược lại.
Tiếng còi tàu như chuyến xe địa ngục xập xình.


Có thứ ánh sáng rực rỡ chói lòa như cánh cửa thiên đàng rộng mở. Hắn chau mày rồi nhanh chóng nhìn về thứ ánh sáng đó. Hắn mỉm cười vì con đường xuống địa phủ cũng không tăm tối như người đời vẫn hay đồn đại. Hắn thanh thản được đón nhận thứ ánh sáng giải thoát ấy như một đặt ân.








MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

Cuồn cuộn gió mây Empty Re: Cuồn cuộn gió mây

Sat Oct 13, 2012 8:22 pm
Hắn hét lên một tiếng kinh khoảng, mang theo gương mặt tái mét chạy vào phòng ngủ, mở tủ, điên cuồng thu thập đồ đạc, nhét loạn xạ vào một cái vali cũ kỹ, mở cửa, chạy ra khỏi nhà trong cơn mê loạn.

Xa xa, trong góc phòng, xác của ả đàn bà vẫn nằm yên ở đó, khóe miệng rách một đường lớn, cong lên, như một nụ cười châm biếm.

Ám ảnh…Mọi thứ về cô ta đang đeo bám lấy hắn. Nó theo hắn mọi lúc mọi nơi. Từng ngụm rượu đều đều mỗi ngày vào miệng hắn, từng cơn mơ trong giấc ngủ của hắn. Tới mức nó gây bất an cho hắn. Và hắn đã bỏ chạy vì…sợ?
Hắn điên cuồng bật chạy ra khỏi căn phòng mà bấy lâu nay vẫn hay ngủ, vẫn kiên trì nốc chai Gin đắng ngắt, vẫn thản nhiên mặc kệ cái xác dưới nhà cho quy luật sự sống chiếm đoạt. Tiếng bước chân nện xuống nền gạch hối thúc, càng làm cho không gian yên tĩnh bấy lâu trở nên xáo động, rùng rợn hơn. Hắn kéo vội dây kéo khóa vali để hoàn tất công việc gói gém. Đôi tay hắn rung rẩy vớ vội lấy chìa khóa xe, nhanh chân xuống cầu thang, lướt qua cái xác rách tinh tươm đang trố con ngươi trắng dã hướng về nơi hắn. Có lẽ là thế hoặc do hắn tưởng tượng ra.


Ờ trên hắn chạy ra khỏi nhà rồi ( đoạn bôi đen 1), nghĩa là khúc sau bối cảnh hiện giờ của hắn ở ngoài sân , chứ sao lại ở trong nhà hoàn tất công việc gói rém đồ đạc được
MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

Cuồn cuộn gió mây Empty Re: Cuồn cuộn gió mây

Sat Oct 13, 2012 8:56 pm
mubaohiem đã viết:
Tiếng xương sọ nứt.


Hắn mở mắt, chống tay ngồi dậy. Khó ngủ quá, hắn nghĩ, tay trái với lấy chai Gin trên bàn nốc từng ngụm. Ðắng, hắn tu cạn rồi đặt xuống, không có âm thanh. Mấy giờ rồi, hắn nhìn quanh, chiếc đồng hồ dạ quang hình con ếch nói cho hắn biết bây giờ đã quá nửa đêm rồi,
cái thời điểm lỡ cỡ không nên ngủ cũng chẳng nên thức dậy.

Làm gì bây giờ nhỉ?

Một thứ mùi khó chịu đột nhiên xộc đến ôm lấy hắn, thay vì nhăn mặt càu nhàu, hắn chỉ kịp văng ra tiếng chửi thề khe khẽ rồi im bặt. Trong góc nhà, ai đó đang nhìn hắn, hắn biết mà, hắn có thể cảm nhận được. Tấm ga trải giường hắn định đem đi giặt sáng nay nhàu nhĩ dưới những ngón tay, ruột gan hắn thi nhau vặn xoáy. Nỗi sợ hãi không rõ nguyên do này đang làm tổ trong tim hắn, hắn chợt thấy buồn tiểu. Mày sao thế, hắn thầm trách móc trong đầu, có gì đâu nào, nhanh lên, hai bước thôi là vào đến nhà vệ sinh rồi. Thôi đi, chẳng có con Scream nào lao ra giết mày đâu. Hắn tự trấn an, mồ hôi thái dương hai bên lạnh, hắn bất giác vòng tay ôm lấy người và đứng dậy. Cơ thể hắn nhắm mắt và đếm từng bước chân. Thứ cảm giác gai góc cắm sâu vào mình hắn , tựa như những con hải sâm với hàng tá xúc tu hình ống hút chặt trên da. Ngón chân cái của hắn chạm nhẹ vào cánh cửa, tới nơi rồi, hắn thở phào, thấy không, đơn giản ấy mà. Theo thói quen, hắn rờ rẫm tìm công tắc điện, bề mặt trơn và nhẵn mịn của nó làm hắn thấy khá hơn đôi chút. Tự nhiên hắn bật cười, tiếng cười khan không phải vì niềm vui sướng hay phấn khích nào đâu, ấy là hắn đang tự mãn nguyện trước chiến thắng bé con này. Cả căn phòng sáng choang ấm áp dần lên duới ánh đèn vàng, gió mát mẻ tràn vào cánh mũi hắn, đoạn hôn lên tóc hắn dịu dàng. Trực giác chó gặm bảo hắn phải nhìn vào góc nhà, nhìn đi, ngay lập tức. Và hắn nhìn. Và hắn nghiêng đầu một lúc. Và hắn hơi nghĩ ngợi. Và rồi hắn búng tay.


Hà, thế mà cứ tưởng ai.



Có lẽ những chai Gin thay thế nước trắng trong những ngày vừa qua đã bắt đầu phát huy tác dụng hơi quá lố lên hệ thần kinh của hắn rồi. Đó chẳng phải là ả đó sao?

Cơ thể hơi gầy gò, làn da trắng với những đường gân xanh xao, tóc dài màu hung đỏ, và những ngón tay thon bấu chặt trên lớp vải sa tanh đỏ thẫm. Đó chẳng phải là người đàn bà hắn từng say đắm sao? Phải rồi, sao hắn lại có thể quên được, rằng vào cái đêm trăng tròn mới trôi qua có vài bữa, chính hắn đã tự tay đập liên tiếp cái đầu xinh đẹp với những lọn xoăn mềm mại đó vào tường đến bê bết máu? Sao hắn có thể quên được, rằng chính hắn đã để mặc cho ả nằm thoi thóp ở đó, kể từ lúc ả ta tự mình đổ gục xuống, ngay khi bàn tay hắn chỉ vừa rời ra? Sao hắn có thể quên được mới trước khi vật mình ra trên chiếc giường quen thuộc, chỉ vài tiếng đồng hồ trước, hắn đã vừa nốc lấy nốc để chai Gin, vừa cười gằn ngắm nghía cái thân xác tàn tạ ấy?

Hay thật đấy!

Đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn hắn, hơi nheo nheo lại như ước định, như ngơ ngác, như tò mò. Con chuột nhắt ló đầu ra bên dưới cái cổ phải chăng cũng vừa có những ý nghĩ như hắn, sợ hãi và căng thẳng về thứ không-phải-người-hay-thú mang tên Scream. Hay thật, quả là rất hay.

Hắn tự nhiên bật cười khan một tiếng, và nhận ra bản thân đã cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng là vì nhẹ nhõm, vì thú vị, hay chỉ đơn giản là hơi men đã lại bốc lên đầu, thì hắn cũng chẳng rõ. Bàn tay chạm đến tay nắm kim loại trên cánh cửa phòng vệ sinh, lành lạnh. Một ý nghĩ xẹt qua như tia chớp, và trong chưa đến một khắc, toàn thân hắn cứng đờ. Phòng hắn không có cửa sổ hay quạt, điều hòa cũng đã tắt theo hẹn giờ. Vậy gió ở đâu ra? Bàn tay năm ngón đặt hững hờ trên tay nắm cửa run bần bật. Bóng đen ở đâu thình lình ập vào mặt, như muốn xé nát con ngươi đang trợn trắng vì kinh hãi của hắn.

Không.

Hắn mở mắt, chống tay ngồi dậy. Con ếch dạ quang kêu ộp một tiếng, báo hiệu một giờ đêm. Hình như hắn vừa mơ. Một cơn ác mộng. Xoay cơ thể mệt mỏi vã mồ hôi, hắn với tay lấy chai Gin trên bàn, và phát hiện nó trống rỗng.

Một thứ cảm giác quái dị dâng lên trong cổ họng hắn. Thứ mùi khó chịu ấy lại xộc đến. Lần này, hắn loạng choạng đi thẳng đến công tắc đèn và bật nó. Có thứ gì đó thôi thúc hắn phải nhìn cho được thứ nằm trong góc phòng kia, nơi trong cơn ác mộng hắn đã thấy một con chuột nhắt ẩn mình dưới cái xác của ả đàn bà điên đã giết chết tình ái và khát khao trong hắn, thứ gì đó mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ Scream.

Ánh sáng vàng vọt từ trần nhà rọi xuống khuôn mặt hắn, cặp má hóp và hai vết trũng sâu dưới mắt càng làm hắn trông bệnh hoạn hơn. Và hắn đứng đó, kinh hoàng nhìn vào cái đầu của chính mình đang nằm im nơi góc phòng. Hình như nó đang mỉm cười, nhìn lại hắn.


...

Cố gắng quên đi hình ảnh cái đầu của chính mình đang nằm im nơi góc phòng mỉm cười nhìn lại, hắn lặng nhọc kéo lê thân thể bị tàn phá bởi men rượu mấy ngày nay lại gần ả ta. Trong bụng từng cơn nhức nhối khó chịu truyền đến, chẳng hiểu do chất cồn quá nhiều trong cơ thể đang phát tác, hay do những cơn ác mộng lạnh người làm ruột gan hắn rối bời, xoắn hết cả lại. Tim đập lúc nhanh lúc chậm, thất thường lên xuống, làm lồng ngực như đang bị cái gì đó đè nén, dẫn đến hơi thở ngày một nặng nề.

Giết chết người đàn bà ấy xong, hắn không có được sự hả hê, sảng khoái như vẫn tưởng.

Nhìn cái xác đổ gục nơi góc tường, màu đỏ của máu chầm chậm loang lổ, xâm chiếm mặt sàn, hắn bỗng cảm thấy trống rỗng. Không biết nên làm gì tiếp theo, hắn chỉ ngồi đó, ngắm nhìn cái xác ấy, chầm chậm đo đạc, tính toán xem mất bao lâu thì đội quân máu màu đỏ chót kia sẽ lan đến bờ tường, sau đó chảy dọc theo bờ tường, tiếp tục hành trình của mình theo đường thẳng.

Trống rỗng, không biết làm gì cả. Hắn đã giam mình trong phòng suốt mấy ngày nay, cùng với một cái xác. Những chai Gin lần lượt trôi vào bao tử của hắn thông qua cái cổ họng đắng ngắt, sau một chu trình chuyển hóa mà thiên nhiên ban tặng cho cơ thể của con người, lượng cồn ấy xuất hiện trong bàng quang của hắn, tiếp theo sẽ được phóng ra ngoài cơ thể, mỗi lúc hắn uể oải đi vào nhà vệ sinh.

Không thể không nói, rượu là một thứ rất tốt. Ít nhất là trong hoàn cảnh này. Rượu làm năm giác quan của hắn tê liệt, hoạt động kém hẳn đi. Nhờ vậy, hắn không phải chịu đựng cái mùi thối rữa dần dần của thi thể, hay mùi tanh của máu, cũng như cái mùi nồng nặc hôi thối vì ngập trong men say của chính bản thân. Rượu làm đầu óc hắn hỗn loạn, đôi khi quên đi những cái sợ hãi khi có cơn gió lạnh thổi qua, hay khi đèn điện chẳng hiểu vì sao lại bật. Trong men say, cảm nhận với thế giới của hắn yếu ớt hẳn đi, trong men say, hắn mơ hồ cảm thấy, chính mình có rời khỏi thế giới này vì một nguyên nhân nào đó, cũng không sao cả.

Nhưng thật không may, lúc này men rượu trong cơ thể hắn đang ở mức thấp nhất, giữ cho cái đầu của hắn tỉnh táo lại một chút.

Và cái mũi của hắn là nạn nhân đầu tiên của sự tỉnh táo. Mùi xú uế bốc lên ngột ngạt, máu đã khô, nhưng mùi tanh vẫn còn. Sau đó là đến thị giác... Thi thể nơi góc tường bắt đầu bị đám kiến mò đến bò qua bò lại. Một vài con chuột bụng đói lâu ngày do chủ nhân căn nhà không để lại chút đồ ăn thừa nào ngoài mấy chai rượu cũng mò đến. Sau một hồi khịt khịt mũi ngửi, bản năng của chúng, hay đúng hơn là cái bụng đói lép kẹp mách bảo chúng rằng món thịt sống này ăn tạm cũng không tệ. Vậy nên chuột to gọi chuột nhỏ, chuột nhỏ gọi bạn bè, cùng kéo nhau đến, tạm thời thỏa mãn cơn đói bằng món thịt bốc mùi khó chịu này.

Khi hắn đến nơi nhìn lại, thì thi thể cô ta đã rách nát tơi tả. Nhưng may mắn một chút, vì có lẽ thời gian trôi qua chưa lâu, sức ăn của đám chuột cũng có hạn, nên thân xác cô ta vẫn còn giữ được hình dáng của một con người. Ít nhất vẫn còn đủ hai chân, hai tay và một cái đầu.

Thoáng rùng mình, hắn đánh bạo tiến lại gần thi thể. Cũng không thể để cô ta nằm mãi ở đây được. Lúc trước ngoại trừ hoa máu loang lổ, cô ta vẫn còn như trong trí nhớ của hắn, gương mặt quen thuộc thân quen khiến hắn có thể lẳng lặng ngồi đó mà ngắm cô ta cả ngày, trước khi vùi đầu vào mấy chai Gin. Nhưng giờ đây, tạm thời không nói đến cái mùi xác chết bắt đầu toát ra kinh tởm, ngón tay cô ta đã trơ ra một đám xương trắng hếu, đính trên đó một vài miếng thịt vụn nhỏ nhoi, vương vãi. Các mảnh thịt nát dàn trải khắp nền nhà, kèm theo những vệt máu nguệch ngoạc chẳng kém mấy font chữ graviti mà đám trẻ thường hay vẽ nguệch ngoạc trên tường. Cả người đầy chỗ thủng, rách nát tả tơi, còn đâu thân hình yểu điệu mượt mà như hắn đã biết trước đây. Chỉ là một cái xác thôi. Như bao cái xác khác hắn đã thấy trên phim kinh dị.

Nuốt một ngụm nước bọt vào cái cổ họng khô không khốc, hắn tiến lại gần ả đàn bà điên đã giết chết tình ái và khát khao trong mình, cầm theo một bao tải lớn, muốn trùm lên.

Bất ngờ, hắn thấy trong đôi mắt trống rỗng, đầy lòng trắng vì cái chết bất cam của ả ta chợt ngọ nguậy, theo sau đó là cái miệng đã bị đàn chuột cắn rách nham nhở để lộ hàm răng trắng ởn bên trong khẽ cạch cạch vài cái.

Vết rách ở miệng theo hình cong lên, cùng những tiếng cạch cạch làm ả ta lúc này giống như đang nhìn hắn mà cười cợt.

Cục...cục.

Rột Roạt....

Cạch...cạch.

Hắn như chết lặng nhìn vào cái đầu đang khẽ ngọ nguậy, đôi mắt rung rung lên như muốn đảo loạn. Cũng không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã chạm phải một vật cưng cứng mà lạnh buốt. Giật thót nhìn lại, hắn đã chạm vào vách tường phía bên kia mà không hay. Gió lạnh lại thổi, dù rằng điều hòa đã tắt và cửa sổ đóng kín làm từng khớp xương của hắn nhẹ run rẩy. Khó khăn hít thở một ngụm lớn đến mức làm lồng ngực đau rát, hắn giương đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía góc tường bên kia.

Từ trong miệng của ả, một con chuột nhắt chật vật chui ra... giương đôi mắt đen láy, láo liên nhìn xung quanh, khi phát hiện thấy có một sinh vật sống trong căn phòng, nó sợ hãi kêu lên một tiếng chít chít rồi chạy đi.

Con chuột dưới xác người đàn bà, giống y hệt trong cơn ác mộng của hắn.

Hắn hét lên một tiếng kinh khoảng, mang theo gương mặt tái mét chạy vào phòng ngủ, mở tủ, điên cuồng thu thập đồ đạc, nhét loạn xạ vào một cái vali cũ kỹ, mở cửa, chạy ra khỏi nhà trong cơn mê loạn.

Xa xa, trong góc phòng, xác của ả đàn bà vẫn nằm yên ở đó, khóe miệng rách một đường lớn, cong lên, như một nụ cười châm biếm.

Ám ảnh…Mọi thứ về cô ta đang đeo bám lấy hắn. Nó theo hắn mọi lúc mọi nơi. Từng ngụm rượu đều đều mỗi ngày vào miệng hắn, từng cơn mơ trong giấc ngủ của hắn. Tới mức nó gây bất an cho hắn. Và hắn đã bỏ chạy vì…sợ?
Hắn điên cuồng bật chạy ra khỏi căn phòng mà bấy lâu nay vẫn hay ngủ, vẫn kiên trì nốc chai Gin đắng ngắt, vẫn thản nhiên mặc kệ cái xác dưới nhà cho quy luật sự sống chiếm đoạt. Tiếng bước chân nện xuống nền gạch hối thúc, càng làm cho không gian yên tĩnh bấy lâu trở nên xáo động, rùng rợn hơn. Hắn kéo vội dây kéo khóa vali để hoàn tất công việc gói gém. Đôi tay hắn rung rẩy vớ vội lấy chìa khóa xe, nhanh chân xuống cầu thang, lướt qua cái xác rách tinh tươm đang trố con ngươi trắng dã hướng về nơi hắn. Có lẽ là thế hoặc do hắn tưởng tượng ra.

Vài con chuột đang gặm dở đầu ngón tay còn xót lại chút ít mẩu thịt ngon lành, chúng kêu lên rồi bật chạy khi thấy hắn đi ngang qua. Hắn không dám nhìn cái xác đó thêm lần nào nữa mà nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà hôi thối bốc đầy tử khí. Âm thanh phát ra từ động cơ xe hàng hiệu, ánh sáng chói lóa len qua rèm cửa màu xanh lơ nhạt hắt lên vách tường loan lổ máu khô lần cuối rồi biến mất. Hắn đã đi. Bỏ lại nơi mà hắn đã từng tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận, cũng là nơi chính tay hắn kết thúc cuộc tình ấy.

Đêm không trăng. Ánh sáng xanh trắng từ chiếc đèn xe của hắn rọi thẳng vào không trung u tối khiến cho con đường càng trở nên hun hút, thăm thẳm hơn. Nếu không có ánh sao điểm xuyến trên nền đen là những vì tinh tú tạo nên khung cảnh diễm lệ, thì con đường phía trước tựa như con đường dẫn xuống địa ngục. Hắn cứ lái xe trong hoảng loạn. Ánh đèn trong xe soi tỏ hắn lúc này. Đôi mắt nở rộ chi chít gân máu như đóa anh đào huyết lệ. Gương mặt tái nhợt xanh xao bởi nhiều ngày không ra ánh nắng mặt trời. Đầu óc trống rỗng cùng cơ thể ẩm mốc, rệu rã. Hơi rượu nồng nặc tràn khắp chỗ ngồi chật hẹp.

Ngạt thở…

Tới bây giờ hắn mới thạt sự thấy rõ tởm lợm cái mùi tanh tưởi từ thịt thối. Mùi khai ngáy mồ hôi từ nhiều ngày không tắm, mùi chua chua của rượu mạnh quặng lên trong dạ dày. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn về phía trước, viễn cảnh như chiếc màn hình Cinema chiếu lại những đoạn kí ức nhập nhằng.

*~*

…Hắn-một người khô khan, tẻ nhạt luôn xô bổ vào vòng quay cuộc sống giống như bao con người rập khuôn ngoài kia. Quá khứ , hiện tại và tương lai của hắn sẽ như vậy nếu như cô không xuất hiện. Cô đến với hắn như định mệnh. Chính con người hoạt bát, vui vẻ và trong sáng ở cô đã dạy cho hắn những điều lí thú về buồn vui, hạnh phúc, làm hắn mất hết đi vẻ tư lự, thui thủi trước đây. Cô như cơn gió lạ, như hạt mưa xuân gột rửa hết con người trước đây nơi hắn. Cô như mây gió cuồn cuộn nhấn chìm hắn vào vòng xoáy. Hắn muốn hi sinh, trao gửi muôn vàng thứ vì cô. Người đời bảo đó là Yêu…nhưng tình cảm của hắn dành cho cô chắc hơn thế nhiều.

Ngày cưới đánh dấu cho kết quả ba năm hẹn hò. Hắn lịch lãm trong bộ đồ cưới màu đen sang trọng, cài hoa lan trắng trên ngực áo. Cô lộng lẫy diện váy cưới trắng tinh khôi, thuần khiết tựa chính con người cô vậy. Không gì có thể diễn tả nỗi hạnh phúc dồn dập đè nén trong con tim hắn. Niềm khát khao có trọn vẹn người hắn yêu thương và muốn nâng niu chăm bẵm. Hắn đón lấy tay cô dâu, khẽ nâng cằm cô để nhìn sâu vào đôi mắt to sáng luôn long lanh đầy nước. Hắn khẽ hôn lên đôi mắt bồ câu ướt đẫm rồi thì thầm.

-“Anh thật sự hạnh phúc. Mãi bên anh, em nhé!”.
..

.

Ba tháng trôi qua, hắn vẫn chăm chỉ làm việc. Ngày này qua tháng nọ, điều duy nhất hắn dành cho vợ là tiền của và những lần ái ân. Hắn cho rằng đặt hết tình yêu thương cho cô rồi thì cô không thể bỏ hắn được. Nhưng mọi thứ chỉ là mộng tưởng do hắn tạo ra. Hắn yêu cô, dành hết tất cả những gì hắn cho cô: tiền bạc, tình yêu, thể xác, sự tôn thờ, khao khát và nâng niu. Ấy thế mà cô lại ngã vào vòng tay kẻ khác.

..

Hắn như chết đi vậy. Mọi điều thuần khiết, trong sáng, không vẩn đục tựa pha lê của cô trong hắn đổ nát. Những mảnh vỡ sắc lẹm vô tri, bén gọn cứa đứt tim. Sợi dây thần ái tình kim tuyến mền đẹp bỗng chốc hóa thành dây gai thép siết chặt, cào nát con tim đến chảy máu.

Đau đớn.

Hàng đêm, hắn gào thét chửi bới thậm tệ người vợ lăng loàng. Hắn ghê sợ cái nét mặt đã từng yêu say đắm, tởm lợm cơ thể bị vấy bẩn bởi kẻ khác, muốn xé bỏ và gột rửa cô thật sạch. Từng bữa ăn và giấc ngủ chưa từng mất tiếng ồn ào mắng mỏ, đồ dùng vỡ loang xoảng. Tay hắn chai đi vì đánh cô, hắn kiệt quệ đi cũng vì cô, cuộc sống như địa ngục cũng là từ cô. Tôn thờ đã bị thay thế bằng khinh bỉ. Cô đâu biết rằng phía sau những trận đòn nảy lửa là những giọt nước mắt đau xé lòng của hắn. Hắn không thể để cô đi vì hắn vẫn còn yêu cô. Hắn phải bắt cô phải trả giá vì dám coi thường và bôi nhọa tình yêu của hắn. Lòng hận thù dâng lên tới mức báo động vượt qua mọi sự “Tha thứ” con người.

Hối hận.

…Hắn uống rượu. Thứ chất lỏng nặng mùi này sẽ giúp được hắn thoát khỏi cảnh hiện tại. Cảm giác lân lân không biết rõ đây là thực đâu là hư, đâu là sự thật đâu là giả dối. Ngồi hàng giờ với chai rượu Gin trong phòng, rượu làm cô họng hắn thô ráp. Hắn xoa xoa tay nơi cổ họng gắt gao rồi cố nâng người lê bước xuống nhà dưới. Hắn đi đến đoạn cuối cầu thang thì nghe động phát ra nhà bếp. Hắn đi về hướng đó thì thấy tấm lưng nhỏ nhắn run lên từng hồi. Tiếng khóc khan khẽ hòa cũng không gian bên ngoài âm thầm và sâu kín. Đôi mày hắn nhiêu (nhíu) lại, hắn thương cam cho những gì mà cô trải qua. Phút chốc…hắn thấy mình thật tệ hại, xấu xa, bẩn thỉu. Đáy mắt không còn sự giận dữ, hằng học đầy chết chóc. Nếu quay ngược lại thời gian, hắn sẽ không vướng phải ả và cũng không làm cho hoàn cảnh trở nên bi đát như bây giờ.

Trở lại căn phòng đã nhuốm đậm mùi rượu Gin. Hắn mỏi mệt nằm dài ra, vùi đầu vào chiếc gối bông êm ái cố tìm cho mình giấc ngủ sau cơn say. Hình ảnh đôi vai gầy nhỏ rung từng hồi làm hắn không sao gạt khỏi đầu. Liệu hắn có thể tha thứ cho những gì mà vợ hắn đối xử với hắn và hắn đồi xử với vợ hắn? Đã quá muộn để cứu vớt.

Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết bị đánh thức bới tiếng đồ sứ bị vỡ nơi nhà bếp. hắn loạng choạng xuống nhà lần nữa thì thấy dáng người hao gầy ấy đang vội vã vất những bộ đồ vào vali. Hắn hiểu ngay cô muốn gì. Cô muốn xa rời hắn. Muốn thoát khỏi hắn. Muốn đi khỏi để mặc hắn chết mòn mỏi với cái tình yêu khiếm khuyết, mặc kệ hắn sống chết với nối đau riêng hắn, vứt bỏ mọi thứ kể cả tiền bạc và địa vị là cái phao níu giữ cô lại với hắn.

Lo sợ.

Lo sợ bỗng trỗi dậy trong hắn. Cô đơn, chán nản, buồn tẻ vây lấy tâm trí hắn bao thời gian qua giờ phú (phút) chốc hóa điên loạn. hắn liên tiếp gián nhiều tát tai vào mặt cô. Hắn hét lớn:

-Tại sao vậy hả? Tôi có gì không tốt mà cô lại muốn bỏ đi?

Đầu hắn sôi sục nhưng vẫn cố nói. Giọng hắn khô khốc, khàng khàng uât (uất) nghẹn. Đôi mắt đau đớn rưng rưng theo từng cái đánh tê dại. Đáp lại ánh mắt đau thương nơi hắn, cô nở nụ cười thật đẹp. Nhưng sao hắn thấy chưa trong đó là thứ cay độc, giễu cợt cùng tận. Giọng cô chắc nịch:

-Anh thật đáng thương. Tôi thà chết chứ không thể tiếp tục sống chung dưới mái nhà một con Quỷ (quỷ) như anh!

Lí trí cuối cùng bị bắn bay mất. hắn điên tiết đập mạnh đầu cô vào vách tường cạnh đó. Hắn chỉ muốn làm cho cô đau, tạo cho cô nối sợ mà từ bỏ ý định rời xa hắn. Hắn vừa đập mạnh đầu vừa bảo cô hãy cầu xin hắn tha thứ. Hắn không dừng lại cho tới khi có một vệt máu bán vào người. Lí trí lại về với hắn. Hắn từ từ đưa bàn tay đã thấm đẫm máu tươi ra trước ánh đèn vàng vọt nơi bếp. Màu đỏ thẫm chãy (chảy) dài qua cánh tay hắn nhỏ tí tách dưới nền lạnh buốt tựa như băng. Bị đóng băng tại chỗ, hắn hoảng hốt buông cô ra. Đôi mắt mở to trắng dã của cô nhìn thằng vào khuôn mặt tượng thạch cao của hắn. Hắn nâng cái xát lạnh lẽo lên, ôm vào lòng rồi khóc tức tưởi, hắn gào lên thống khổ tột cùng.

Nhiều ngày sau đó, hắn vẫn ngồi đối diện nhìn trân tân (trân) vào cái xác vô tri kia. Nhìn ngắm lại khuôn mặt xinh đẹp đó, rồi hồi tưởng lại mọi thứ. Hắn cười. Hắn khóc. Hắn đau. Hắn không can đảm để đối mặt chính mình. Một tấn bi kịch trò đời.

*~*

Đôi mắt hắn nhòe đi vì đã tràn nước. Những giọt nước mắt hối lỗi, khổ nhục, hận thù thi nhau tàn ra ngoài xoa dịu hắn. Cô chết như là một hồi kết cho cuộc đời hắn. Lí tưởng sống duy nhất trong hắn, niềm tự hào và cuộc sống tươi đẹp…tất cả bị chôn vùi, thiêu đốt thành tàn tro. Hắn không sao hiêu (hiệu) được hắn sai chỗ nào để cô phản bội hắn, chối bỏ hắn. Thâm chỉ (Thậm chí) ngay cả chết đi rồi cô vẫn còn nhạo bám hắn nhếp nhát, kinh tởm thế nào. Lương tâm trong hắn đã bị Quỷ (quỷ) dữ ăn mất. Giờ trông hắn cũng không khác gì một con quỷ. Và giờ đây hắn đang trên đường xuống địa đàng của mọi tội lỗi. Có một đoạn vách ngăn phái (phía)trước, vì đi quá tốc độ chiếc xe đã bị hất tung ngược lại.
Tiếng còi tàu như chuyến xe địa ngục xập xình.


Có thứ ánh sáng rực rỡ chói lòa như cánh cửa thiên đàng rộng mở. Hắn chau mày rồi nhanh chóng nhìn về thứ ánh sáng đó. Hắn mỉm cười vì con đường xuống địa phủ cũng không tăm tối như người đời vẫn hay đồn đại. Hắn thanh thản được đón nhận thứ ánh sáng giải thoát ấy như một đặt ân.








MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

Cuồn cuộn gió mây Empty Re: Cuồn cuộn gió mây

Sat Oct 13, 2012 9:02 pm
MuaHeXanh1111 đã viết:
mubaohiem đã viết:
Tiếng xương sọ nứt.

Sửa sơ 9 tả

Hắn mở mắt, chống tay ngồi dậy. Khó ngủ quá, hắn nghĩ, tay trái với lấy chai Gin trên bàn nốc từng ngụm. Ðắng, hắn tu cạn rồi đặt xuống, không có âm thanh. Mấy giờ rồi, hắn nhìn quanh, chiếc đồng hồ dạ quang hình con ếch nói cho hắn biết bây giờ đã quá nửa đêm rồi,
cái thời điểm lỡ cỡ không nên ngủ cũng chẳng nên thức dậy. {dấu , mà sao xuống hàng vậy}

Làm gì bây giờ nhỉ?

Một thứ mùi khó chịu đột nhiên xộc đến ôm lấy hắn, thay vì nhăn mặt càu nhàu, hắn chỉ kịp văng ra tiếng chửi thề khe khẽ rồi im bặt. Trong góc nhà, ai đó đang nhìn hắn, hắn biết mà, hắn có thể cảm nhận được. Tấm ga trải giường hắn định đem đi giặt sáng nay nhàu nhĩ dưới những ngón tay, ruột gan hắn thi nhau vặn xoáy. Nỗi sợ hãi không rõ nguyên do này đang làm tổ trong tim hắn, hắn chợt thấy buồn tiểu. Mày sao thế, hắn thầm trách móc trong đầu, có gì đâu nào, nhanh lên, hai bước thôi là vào đến nhà vệ sinh rồi. Thôi đi, chẳng có con Scream nào lao ra giết mày đâu. Hắn tự trấn an, mồ hôi thái dương hai bên lạnh, hắn bất giác vòng tay ôm lấy người và đứng dậy. Cơ thể hắn nhắm mắt và đếm từng bước chân. Thứ cảm giác gai góc cắm sâu vào mình hắn , tựa như những con hải sâm với hàng tá xúc tu hình ống hút chặt trên da. Ngón chân cái của hắn chạm nhẹ vào cánh cửa, tới nơi rồi, hắn thở phào, thấy không, đơn giản ấy mà. Theo thói quen, hắn rờ rẫm tìm công tắc điện, bề mặt trơn và nhẵn mịn của nó làm hắn thấy khá hơn đôi chút. Tự nhiên hắn bật cười, tiếng cười khan không phải vì niềm vui sướng hay phấn khích nào đâu, ấy là hắn đang tự mãn nguyện trước chiến thắng bé con này. Cả căn phòng sáng choang ấm áp dần lên duới ánh đèn vàng, gió mát mẻ tràn vào cánh mũi hắn, đoạn hôn lên tóc hắn dịu dàng. Trực giác chó gặm bảo hắn phải nhìn vào góc nhà, nhìn đi, ngay lập tức. Và hắn nhìn. Và hắn nghiêng đầu một lúc. Và hắn hơi nghĩ ngợi. Và rồi hắn búng tay.


Hà, thế mà cứ tưởng ai.



Có lẽ những chai Gin thay thế nước trắng trong những ngày vừa qua đã bắt đầu phát huy tác dụng hơi quá lố lên hệ thần kinh của hắn rồi. Đó chẳng phải là ả đó sao?

Cơ thể hơi gầy gò, làn da trắng với những đường gân xanh xao, tóc dài màu hung đỏ, và những ngón tay thon bấu chặt trên lớp vải sa tanh đỏ thẫm. Đó chẳng phải là người đàn bà hắn từng say đắm sao? Phải rồi, sao hắn lại có thể quên được, rằng vào cái đêm trăng tròn mới trôi qua có vài bữa, chính hắn đã tự tay đập liên tiếp cái đầu xinh đẹp với những lọn xoăn mềm mại đó vào tường đến bê bết máu? Sao hắn có thể quên được, rằng chính hắn đã để mặc cho ả nằm thoi thóp ở đó, kể từ lúc ả ta tự mình đổ gục xuống, ngay khi bàn tay hắn chỉ vừa rời ra? Sao hắn có thể quên được mới trước khi vật mình ra trên chiếc giường quen thuộc, chỉ vài tiếng đồng hồ trước, hắn đã vừa nốc lấy nốc để chai Gin, vừa cười gằn ngắm nghía cái thân xác tàn tạ ấy?

Hay thật đấy!

Đôi mắt đen láy vẫn chăm chú nhìn hắn, hơi nheo nheo lại như ước định, như ngơ ngác, như tò mò. Con chuột nhắt ló đầu ra bên dưới cái cổ phải chăng cũng vừa có những ý nghĩ như hắn, sợ hãi và căng thẳng về thứ không-phải-người-hay-thú mang tên Scream. Hay thật, quả là rất hay.

Hắn tự nhiên bật cười khan một tiếng, và nhận ra bản thân đã cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng là vì nhẹ nhõm, vì thú vị, hay chỉ đơn giản là hơi men đã lại bốc lên đầu, thì hắn cũng chẳng rõ. Bàn tay chạm đến tay nắm kim loại trên cánh cửa phòng vệ sinh, lành lạnh. Một ý nghĩ xẹt qua như tia chớp, và trong chưa đến một khắc, toàn thân hắn cứng đờ. Phòng hắn không có cửa sổ hay quạt, điều hòa cũng đã tắt theo hẹn giờ. Vậy gió ở đâu ra? Bàn tay năm ngón đặt hững hờ trên tay nắm cửa run bần bật. Bóng đen ở đâu thình lình ập vào mặt, như muốn xé nát con ngươi đang trợn trắng vì kinh hãi của hắn.

Không.

Hắn mở mắt, chống tay ngồi dậy. Con ếch dạ quang kêu ộp một tiếng, báo hiệu một giờ đêm. Hình như hắn vừa mơ. Một cơn ác mộng. Xoay cơ thể mệt mỏi vã mồ hôi, hắn với tay lấy chai Gin trên bàn, và phát hiện nó trống rỗng.

Một thứ cảm giác quái dị dâng lên trong cổ họng hắn. Thứ mùi khó chịu ấy lại xộc đến. Lần này, hắn loạng choạng đi thẳng đến công tắc đèn và bật nó. Có thứ gì đó thôi thúc hắn phải nhìn cho được thứ nằm trong góc phòng kia, nơi trong cơn ác mộng hắn đã thấy một con chuột nhắt ẩn mình dưới cái xác của ả đàn bà điên đã giết chết tình ái và khát khao trong hắn, thứ gì đó mạnh mẽ hơn cả nỗi sợ Scream.

Ánh sáng vàng vọt từ trần nhà rọi xuống khuôn mặt hắn, cặp má hóp và hai vết trũng sâu dưới mắt càng làm hắn trông bệnh hoạn hơn. Và hắn đứng đó, kinh hoàng nhìn vào cái đầu của chính mình đang nằm im nơi góc phòng. Hình như nó đang mỉm cười, nhìn lại hắn.


...

Cố gắng quên đi hình ảnh cái đầu của chính mình đang nằm im nơi góc phòng mỉm cười nhìn lại, hắn lặng nhọc kéo lê thân thể bị tàn phá bởi men rượu mấy ngày nay lại gần ả ta. Trong bụng từng cơn nhức nhối khó chịu truyền đến, chẳng hiểu do chất cồn quá nhiều trong cơ thể đang phát tác, hay do những cơn ác mộng lạnh người làm ruột gan hắn rối bời, xoắn hết cả lại. Tim đập lúc nhanh lúc chậm, thất thường lên xuống, làm lồng ngực như đang bị cái gì đó đè nén, dẫn đến hơi thở ngày một nặng nề.

Giết chết người đàn bà ấy xong, hắn không có được sự hả hê, sảng khoái như vẫn tưởng.

Nhìn cái xác đổ gục nơi góc tường, màu đỏ của máu chầm chậm loang lổ, xâm chiếm mặt sàn, hắn bỗng cảm thấy trống rỗng. Không biết nên làm gì tiếp theo, hắn chỉ ngồi đó, ngắm nhìn cái xác ấy, chầm chậm đo đạc, tính toán xem mất bao lâu thì đội quân máu màu đỏ chót kia sẽ lan đến bờ tường, sau đó chảy dọc theo bờ tường, tiếp tục hành trình của mình theo đường thẳng.

Trống rỗng, không biết làm gì cả. Hắn đã giam mình trong phòng suốt mấy ngày nay, cùng với một cái xác. Những chai Gin lần lượt trôi vào bao tử của hắn thông qua cái cổ họng đắng ngắt, sau một chu trình chuyển hóa mà thiên nhiên ban tặng cho cơ thể của con người, lượng cồn ấy xuất hiện trong bàng quang của hắn, tiếp theo sẽ được phóng ra ngoài cơ thể, mỗi lúc hắn uể oải đi vào nhà vệ sinh.

Không thể không nói, rượu là một thứ rất tốt. Ít nhất là trong hoàn cảnh này. Rượu làm năm giác quan của hắn tê liệt, hoạt động kém hẳn đi. Nhờ vậy, hắn không phải chịu đựng cái mùi thối rữa dần dần của thi thể, hay mùi tanh của máu, cũng như cái mùi nồng nặc hôi thối vì ngập trong men say của chính bản thân. Rượu làm đầu óc hắn hỗn loạn, đôi khi quên đi những cái sợ hãi khi có cơn gió lạnh thổi qua, hay khi đèn điện chẳng hiểu vì sao lại bật. Trong men say, cảm nhận với thế giới của hắn yếu ớt hẳn đi, trong men say, hắn mơ hồ cảm thấy, chính mình có rời khỏi thế giới này vì một nguyên nhân nào đó, cũng không sao cả.

Nhưng thật không may, lúc này men rượu trong cơ thể hắn đang ở mức thấp nhất, giữ cho cái đầu của hắn tỉnh táo lại một chút.

Và cái mũi của hắn là nạn nhân đầu tiên của sự tỉnh táo. Mùi xú uế bốc lên ngột ngạt, máu đã khô, nhưng mùi tanh vẫn còn. Sau đó là đến thị giác... Thi thể nơi góc tường bắt đầu bị đám kiến mò đến bò qua bò lại. Một vài con chuột bụng đói lâu ngày do chủ nhân căn nhà không để lại chút đồ ăn thừa nào ngoài mấy chai rượu cũng mò đến. Sau một hồi khịt khịt mũi ngửi, bản năng của chúng, hay đúng hơn là cái bụng đói lép kẹp mách bảo chúng rằng món thịt sống này ăn tạm cũng không tệ. Vậy nên chuột to gọi chuột nhỏ, chuột nhỏ gọi bạn bè, cùng kéo nhau đến, tạm thời thỏa mãn cơn đói bằng món thịt bốc mùi khó chịu này.

Khi hắn đến nơi nhìn lại, thì thi thể cô ta đã rách nát tơi tả. Nhưng may mắn một chút, vì có lẽ thời gian trôi qua chưa lâu, sức ăn của đám chuột cũng có hạn, nên thân xác cô ta vẫn còn giữ được hình dáng của một con người. Ít nhất vẫn còn đủ hai chân, hai tay và một cái đầu.

Thoáng rùng mình, hắn đánh bạo tiến lại gần thi thể. Cũng không thể để cô ta nằm mãi ở đây được. Lúc trước ngoại trừ hoa máu loang lổ, cô ta vẫn còn như trong trí nhớ của hắn, gương mặt quen thuộc thân quen khiến hắn có thể lẳng lặng ngồi đó mà ngắm cô ta cả ngày, trước khi vùi đầu vào mấy chai Gin. Nhưng giờ đây, tạm thời không nói đến cái mùi xác chết bắt đầu toát ra kinh tởm, ngón tay cô ta đã trơ ra một đám xương trắng hếu, đính trên đó một vài miếng thịt vụn nhỏ nhoi, vương vãi. Các mảnh thịt nát dàn trải khắp nền nhà, kèm theo những vệt máu nguệch ngoạc chẳng kém mấy font chữ graviti mà đám trẻ thường hay vẽ nguệch ngoạc trên tường. Cả người đầy chỗ thủng, rách nát tả tơi, còn đâu thân hình yểu điệu mượt mà như hắn đã biết trước đây. Chỉ là một cái xác thôi. Như bao cái xác khác hắn đã thấy trên phim kinh dị.

Nuốt một ngụm nước bọt vào cái cổ họng khô không khốc, hắn tiến lại gần ả đàn bà điên đã giết chết tình ái và khát khao trong mình, cầm theo một bao tải lớn, muốn trùm lên.

Bất ngờ, hắn thấy trong đôi mắt trống rỗng, đầy lòng trắng vì cái chết bất cam của ả ta chợt ngọ nguậy, theo sau đó là cái miệng đã bị đàn chuột cắn rách nham nhở để lộ hàm răng trắng ởn bên trong khẽ cạch cạch vài cái.

Vết rách ở miệng theo hình cong lên, cùng những tiếng cạch cạch làm ả ta lúc này giống như đang nhìn hắn mà cười cợt.

Cục...cục.

Rột Roạt....

Cạch...cạch.

Hắn như chết lặng nhìn vào cái đầu đang khẽ ngọ nguậy, đôi mắt rung rung lên như muốn đảo loạn. Cũng không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã chạm phải một vật cưng cứng mà lạnh buốt. Giật thót nhìn lại, hắn đã chạm vào vách tường phía bên kia mà không hay. Gió lạnh lại thổi, dù rằng điều hòa đã tắt và cửa sổ đóng kín làm từng khớp xương của hắn nhẹ run rẩy. Khó khăn hít thở một ngụm lớn đến mức làm lồng ngực đau rát, hắn giương đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía góc tường bên kia.

Từ trong miệng của ả, một con chuột nhắt chật vật chui ra... giương đôi mắt đen láy, láo liên nhìn xung quanh, khi phát hiện thấy có một sinh vật sống trong căn phòng, nó sợ hãi kêu lên một tiếng chít chít rồi chạy đi.

Con chuột dưới xác người đàn bà, giống y hệt trong cơn ác mộng của hắn.

Hắn hét lên một tiếng kinh khoảng, mang theo gương mặt tái mét chạy vào phòng ngủ, mở tủ, điên cuồng thu thập đồ đạc, nhét loạn xạ vào một cái vali cũ kỹ, mở cửa, chạy ra khỏi nhà trong cơn mê loạn.

Xa xa, trong góc phòng, xác của ả đàn bà vẫn nằm yên ở đó, khóe miệng rách một đường lớn, cong lên, như một nụ cười châm biếm.

Ám ảnh…Mọi thứ về cô ta đang đeo bám lấy hắn. Nó theo hắn mọi lúc mọi nơi. Từng ngụm rượu đều đều mỗi ngày vào miệng hắn, từng cơn mơ trong giấc ngủ của hắn. Tới mức nó gây bất an cho hắn. Và hắn đã bỏ chạy vì…sợ?
Hắn điên cuồng bật chạy ra khỏi căn phòng mà bấy lâu nay vẫn hay ngủ, vẫn kiên trì nốc chai Gin đắng ngắt, vẫn thản nhiên mặc kệ cái xác dưới nhà cho quy luật sự sống chiếm đoạt. Tiếng bước chân nện xuống nền gạch hối thúc, càng làm cho không gian yên tĩnh bấy lâu trở nên xáo động, rùng rợn hơn. Hắn kéo vội dây kéo khóa vali để hoàn tất công việc gói gém. Đôi tay hắn rung rẩy vớ vội lấy chìa khóa xe, nhanh chân xuống cầu thang, lướt qua cái xác rách tinh tươm đang trố con ngươi trắng dã hướng về nơi hắn. Có lẽ là thế hoặc do hắn tưởng tượng ra.

Vài con chuột đang gặm dở đầu ngón tay còn xót lại chút ít mẩu thịt ngon lành, chúng kêu lên rồi bật chạy khi thấy hắn đi ngang qua. Hắn không dám nhìn cái xác đó thêm lần nào nữa mà nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà hôi thối bốc đầy tử khí. Âm thanh phát ra từ động cơ xe hàng hiệu, ánh sáng chói lóa len qua rèm cửa màu xanh lơ nhạt hắt lên vách tường loan lổ máu khô lần cuối rồi biến mất. Hắn đã đi. Bỏ lại nơi mà hắn đã từng tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận, cũng là nơi chính tay hắn kết thúc cuộc tình ấy.

Đêm không trăng. Ánh sáng xanh trắng từ chiếc đèn xe của hắn rọi thẳng vào không trung u tối khiến cho con đường càng trở nên hun hút, thăm thẳm hơn. Nếu không có ánh sao điểm xuyến trên nền đen là những vì tinh tú tạo nên khung cảnh diễm lệ, thì con đường phía trước tựa như con đường dẫn xuống địa ngục. Hắn cứ lái xe trong hoảng loạn. Ánh đèn trong xe soi tỏ hắn lúc này. Đôi mắt nở rộ chi chít gân máu như đóa anh đào huyết lệ. Gương mặt tái nhợt xanh xao bởi nhiều ngày không ra ánh nắng mặt trời. Đầu óc trống rỗng cùng cơ thể ẩm mốc, rệu rã. Hơi rượu nồng nặc tràn khắp chỗ ngồi chật hẹp.

Ngạt thở…

Tới bây giờ hắn mới thạt (thật) sự thấy rõ tởm lợm cái mùi tanh tưởi từ thịt thối. Mùi khai ngáy mồ hôi từ nhiều ngày không tắm, mùi chua chua của rượu mạnh quặng lên trong dạ dày. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn về phía trước, viễn cảnh như chiếc màn hình Cinema chiếu lại những đoạn kí ức nhập nhằng.

*~*

…Hắn-một người khô khan, tẻ nhạt luôn xô bổ vào vòng quay cuộc sống giống như bao con người rập khuôn ngoài kia. Quá khứ , hiện tại và tương lai của hắn sẽ như vậy nếu như cô không xuất hiện. Cô đến với hắn như định mệnh. Chính con người hoạt bát, vui vẻ và trong sáng ở cô đã dạy cho hắn những điều lí thú về buồn vui, hạnh phúc, làm hắn mất hết đi vẻ tư lự, thui thủi trước đây. Cô như cơn gió lạ, như hạt mưa xuân gột rửa hết con người trước đây nơi hắn. Cô như mây gió cuồn cuộn nhấn chìm hắn vào vòng xoáy. Hắn muốn hi sinh, trao gửi muôn vàng thứ vì cô. Người đời bảo đó là Yêu…nhưng tình cảm của hắn dành cho cô chắc hơn thế nhiều.

Ngày cưới đánh dấu cho kết quả ba năm hẹn hò. Hắn lịch lãm trong bộ đồ cưới màu đen sang trọng, cài hoa lan trắng trên ngực áo. Cô lộng lẫy diện váy cưới trắng tinh khôi, thuần khiết tựa chính con người cô vậy. Không gì có thể diễn tả nỗi hạnh phúc dồn dập đè nén trong con tim hắn. Niềm khát khao có trọn vẹn người hắn yêu thương và muốn nâng niu chăm bẵm. Hắn đón lấy tay cô dâu, khẽ nâng cằm cô để nhìn sâu vào đôi mắt to sáng luôn long lanh đầy nước. Hắn khẽ hôn lên đôi mắt bồ câu ướt đẫm rồi thì thầm.

-“Anh thật sự hạnh phúc. Mãi bên anh, em nhé!”.
..

.

Ba tháng trôi qua, hắn vẫn chăm chỉ làm việc. Ngày này qua tháng nọ, điều duy nhất hắn dành cho vợ là tiền của và những lần ái ân. Hắn cho rằng đặt hết tình yêu thương cho cô rồi thì cô không thể bỏ hắn được. Nhưng mọi thứ chỉ là mộng tưởng do hắn tạo ra. Hắn yêu cô, dành hết tất cả những gì hắn cho cô: tiền bạc, tình yêu, thể xác, sự tôn thờ, khao khát và nâng niu. Ấy thế mà cô lại ngã vào vòng tay kẻ khác.

..

Hắn như chết đi vậy. Mọi điều thuần khiết, trong sáng, không vẩn đục tựa pha lê của cô trong hắn đổ nát. Những mảnh vỡ sắc lẹm vô tri, bén gọn cứa đứt tim. Sợi dây thần ái tình kim tuyến mền đẹp bỗng chốc hóa thành dây gai thép siết chặt, cào nát con tim đến chảy máu.

Đau đớn.

Hàng đêm, hắn gào thét chửi bới thậm tệ người vợ lăng loàng. Hắn ghê sợ cái nét mặt đã từng yêu say đắm, tởm lợm cơ thể bị vấy bẩn bởi kẻ khác, muốn xé bỏ và gột rửa cô thật sạch. Từng bữa ăn và giấc ngủ chưa từng mất tiếng ồn ào mắng mỏ, đồ dùng vỡ loang xoảng. Tay hắn chai đi vì đánh cô, hắn kiệt quệ đi cũng vì cô, cuộc sống như địa ngục cũng là từ cô. Tôn thờ đã bị thay thế bằng khinh bỉ. Cô đâu biết rằng phía sau những trận đòn nảy lửa là những giọt nước mắt đau xé lòng của hắn. Hắn không thể để cô đi vì hắn vẫn còn yêu cô. Hắn phải bắt cô phải trả giá vì dám coi thường và bôi nhọa tình yêu của hắn. Lòng hận thù dâng lên tới mức báo động vượt qua mọi sự “Tha thứ” con người.

Hối hận.

…Hắn uống rượu. Thứ chất lỏng nặng mùi này sẽ giúp được hắn thoát khỏi cảnh hiện tại. Cảm giác lân lân không biết rõ đây là thực đâu là hư, đâu là sự thật đâu là giả dối. Ngồi hàng giờ với chai rượu Gin trong phòng, rượu làm cô họng hắn thô ráp. Hắn xoa xoa tay nơi cổ họng gắt gao rồi cố nâng người lê bước xuống nhà dưới. Hắn đi đến đoạn cuối cầu thang thì nghe động phát ra nhà bếp. Hắn đi về hướng đó thì thấy tấm lưng nhỏ nhắn run lên từng hồi. Tiếng khóc khan khẽ hòa cũng không gian bên ngoài âm thầm và sâu kín. Đôi mày hắn nhiêu (nhíu) lại, hắn thương cam cho những gì mà cô trải qua. Phút chốc…hắn thấy mình thật tệ hại, xấu xa, bẩn thỉu. Đáy mắt không còn sự giận dữ, hằng học đầy chết chóc. Nếu quay ngược lại thời gian, hắn sẽ không vướng phải ả và cũng không làm cho hoàn cảnh trở nên bi đát như bây giờ.

Trở lại căn phòng đã nhuốm đậm mùi rượu Gin. Hắn mỏi mệt nằm dài ra, vùi đầu vào chiếc gối bông êm ái cố tìm cho mình giấc ngủ sau cơn say. Hình ảnh đôi vai gầy nhỏ rung từng hồi làm hắn không sao gạt khỏi đầu. Liệu hắn có thể tha thứ cho những gì mà vợ hắn đối xử với hắn và hắn đồi xử với vợ hắn? Đã quá muộn để cứu vớt.

Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết bị đánh thức bới tiếng đồ sứ bị vỡ nơi nhà bếp. hắn loạng choạng xuống nhà lần nữa thì thấy dáng người hao gầy ấy đang vội vã vất những bộ đồ vào vali. Hắn hiểu ngay cô muốn gì. Cô muốn xa rời hắn. Muốn thoát khỏi hắn. Muốn đi khỏi để mặc hắn chết mòn mỏi với cái tình yêu khiếm khuyết, mặc kệ hắn sống chết với nối đau riêng hắn, vứt bỏ mọi thứ kể cả tiền bạc và địa vị là cái phao níu giữ cô lại với hắn.

Lo sợ.

Lo sợ bỗng trỗi dậy trong hắn. Cô đơn, chán nản, buồn tẻ vây lấy tâm trí hắn bao thời gian qua giờ phú (phút) chốc hóa điên loạn. hắn liên tiếp gián nhiều tát tai vào mặt cô. Hắn hét lớn:

-Tại sao vậy hả? Tôi có gì không tốt mà cô lại muốn bỏ đi?

Đầu hắn sôi sục nhưng vẫn cố nói. Giọng hắn khô khốc, khàng khàng uât (uất) nghẹn. Đôi mắt đau đớn rưng rưng theo từng cái đánh tê dại. Đáp lại ánh mắt đau thương nơi hắn, cô nở nụ cười thật đẹp. Nhưng sao hắn thấy chưa trong đó là thứ cay độc, giễu cợt cùng tận. Giọng cô chắc nịch:

-Anh thật đáng thương. Tôi thà chết chứ không thể tiếp tục sống chung dưới mái nhà một con Quỷ (quỷ) như anh!

Lí trí cuối cùng bị bắn bay mất. hắn điên tiết đập mạnh đầu cô vào vách tường cạnh đó. Hắn chỉ muốn làm cho cô đau, tạo cho cô nối sợ mà từ bỏ ý định rời xa hắn. Hắn vừa đập mạnh đầu vừa bảo cô hãy cầu xin hắn tha thứ. Hắn không dừng lại cho tới khi có một vệt máu bán vào người. Lí trí lại về với hắn. Hắn từ từ đưa bàn tay đã thấm đẫm máu tươi ra trước ánh đèn vàng vọt nơi bếp. Màu đỏ thẫm chãy (chảy) dài qua cánh tay hắn nhỏ tí tách dưới nền lạnh buốt tựa như băng. Bị đóng băng tại chỗ, hắn hoảng hốt buông cô ra. Đôi mắt mở to trắng dã của cô nhìn thằng vào khuôn mặt tượng thạch cao của hắn. Hắn nâng cái xát lạnh lẽo lên, ôm vào lòng rồi khóc tức tưởi, hắn gào lên thống khổ tột cùng.

Nhiều ngày sau đó, hắn vẫn ngồi đối diện nhìn trân tân (trân) vào cái xác vô tri kia. Nhìn ngắm lại khuôn mặt xinh đẹp đó, rồi hồi tưởng lại mọi thứ. Hắn cười. Hắn khóc. Hắn đau. Hắn không can đảm để đối mặt chính mình. Một tấn bi kịch trò đời.

*~*

Đôi mắt hắn nhòe đi vì đã tràn nước. Những giọt nước mắt hối lỗi, khổ nhục, hận thù thi nhau tàn ra ngoài xoa dịu hắn. Cô chết như là một hồi kết cho cuộc đời hắn. Lí tưởng sống duy nhất trong hắn, niềm tự hào và cuộc sống tươi đẹp…tất cả bị chôn vùi, thiêu đốt thành tàn tro. Hắn không sao hiêu (hiệu) được hắn sai chỗ nào để cô phản bội hắn, chối bỏ hắn. Thâm chỉ (Thậm chí) ngay cả chết đi rồi cô vẫn còn nhạo bám hắn nhếp nhát, kinh tởm thế nào. Lương tâm trong hắn đã bị Quỷ (quỷ) dữ ăn mất. Giờ trông hắn cũng không khác gì một con quỷ. Và giờ đây hắn đang trên đường xuống địa đàng của mọi tội lỗi. Có một đoạn vách ngăn phái (phía)trước, vì đi quá tốc độ chiếc xe đã bị hất tung ngược lại.
Tiếng còi tàu như chuyến xe địa ngục xập xình.


Có thứ ánh sáng rực rỡ chói lòa như cánh cửa thiên đàng rộng mở. Hắn chau mày rồi nhanh chóng nhìn về thứ ánh sáng đó. Hắn mỉm cười vì con đường xuống địa phủ cũng không tăm tối như người đời vẫn hay đồn đại. Hắn thanh thản được đón nhận thứ ánh sáng giải thoát ấy như một đặt ân.








MuaHeXanh1111
MuaHeXanh1111
Tổng số bài gửi : 907
Điểm : 1252
Chất lượng : 7
Join date : 31/10/2011
Age : 35
Đến từ : tpchm
http://pchymew.net/

Cuồn cuộn gió mây Empty Re: Cuồn cuộn gió mây

Sun Oct 14, 2012 12:28 pm
Hắn kéo vội dây kéo
khóa vali để hoàn tất công việc gói gém. Đôi tay hắn rung rẩy vớ vội lấy
chìa khóa xe, nhanh chân xuống cầu thang, lướt qua cái xác rách tinh
tươm đang trố con ngươi trắng dã hướng về nơi hắn. Có lẽ là thế hoặc do
hắn tưởng tượng ra.
( hắn nhanh chân xuống cầu thang, trước mặt hiện ramột cái bóng đen phất phơ theo gió chắn đường , hắn hoảng hốt la to:

-AAAAAA

Sau một hồi hoảng loạn, hắn định thần nhìn kỹ lại thì ra chỉ là bóng bộ áo dài của ai đó phơi trên sào đồ đang tung bay trước gió.)



Vài con chuột đang gặm dở đầu ngón tay còn xót lại chút ít mẩu thịt ngon lành, chúng kêu lên rồi bật chạy khi thấy hắn đi ngang qua. Hắn không dám nhìn cái xác đó ( quay lại nhìn) thêm lần nào nữa mà nhanh chóng thoát khỏi ngôi nhà hôi thối bốc đầy tử khí. Âm thanh phát
ra từ động cơ xe hàng hiệu, ánh sáng chói lóa len qua rèm cửa màu xanh
lơ nhạt hắt lên vách tường loan lổ máu khô lần cuối rồi biến mất. Hắn đã
đi. Bỏ lại nơi mà hắn đã từng tận hưởng niềm hạnh phúc bất tận, cũng là
nơi chính tay hắn kết thúc cuộc tình ấy.
Sponsored content

Cuồn cuộn gió mây Empty Re: Cuồn cuộn gió mây

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết