Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Thằng chó tôi (Ghệ của người yêu cũ) Empty Thằng chó tôi (Ghệ của người yêu cũ)

Mon Dec 14, 2009 10:30 am
Anh cua em khi em chuẩn bị vào lớp 9, lúc ấy anh vừa thi tốt nghiệp cấp 3 xong, chỉ chớp nhoáng vài tháng là anh chia tay em để chạy theo tình mới. Anh vẫn cứ đinh ninh trong lòng là em sẽ nhanh chóng quên anh cũng như mối tình bồng bột, trẻ con, chớp nhoáng ấy trong dăm ba bữa mà thôi. Ấy vậy mà 3 năm sau em làm anh ngỡ ngàng với lá thư tâm sự những đớn đau, hụt hẫng mà em đã nếm trãi kể từ ngày ấy, tệ nhất là em vẫn đang không thể gạt anh ra khỏi suy nghĩ và trái tim non nớt của em, lúc ấy anh mới thật sự cảm thấy ăn năn và hối hận thật nhiều. Tự hứa vời lòng từ nay trở đi anh sẽ là một người anh thật tốt của em. Tám năm dài trôi qua, anh luôn là một người bạn, người anh thân thiết với em, coi như chuộc lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Giờ đây khi thấy em có việc làm ổn định anh thật sự rất vui và nhất là bên cạnh em bắt đầu đã có một ai đó...

Ngày em chở người ta qua gặp anh, thật sự làm anh rất bất ngờ, bạn em... đẹp thật!

- Trời! Ai vậy Đạt?
- Thằng em của em!
- Phải em thiệt không đó? Đẹp trai quá!
- Em bà con bên mẹ đó ông nội. Đừng nghĩ bậy!
- Ờ thì... bà con, tại anh thấy nó đẹp quá chứ bộ! Hay là... làm mai cho anh đi!
- Ok! Nếu anh thích.

"Em bà con" gì mà lạ quá đi mất, mỗi lúc có công việc gì đột xuất em không thể chạy qua anh được thì nó luôn làm thay em. Thật tình anh vẫn mơ hồ không tin thằng đó là "em bà con" của em chút nào:

- Phải em bà con thiệt không? Anh cua ráng chịu nha, lúc đó đừng có khóc à!
- Thiệt mà, anh cua nó thoải mái đi, em giúp cho!
- Thiệt không? Nói đó nha! Anh sẽ cua nó cho mà coi! Nhưng mà nhìn nó đẹp trai quá, chắc không phải hạng người tốt đâu! Mà nó tên gì vậy?
- Việt Khoa!
- Tên đẹp mà người còn đẹp hơn!

Nhưng mà đi đâu cũng có đôi thì... "anh em bà con" đúng là khó tin quá em ơi. Rồi tới một ngày khi anh thất tình, anh tìm gặp em tâm sự nỗi lòng của mình thì bất ngờ em cũng thú nhận hoàn cảnh của mình:

- Nói thiệt anh nghe, em quen với thằng Khoa cũng khổ thấy mồ tổ nè... đang tìm ai rước nó đi cho rãnh nợ.
- Ý cha, lòi mặt chuột nha, vậy mà dám nói là "anh em bà con" hả?
- Mệt anh quá, ghẹo em hoài! Để em kể cho anh nghe...Em và nó thương nhau quen qua mạng, mới về đây sống chung chừng 5 tháng hà, lúc đầu mẹ nó phản đối dữ lắm, nhưng nhà chỉ có đứa con trai nên bả thương nó lắm và cuối cùng đã chấp nhận cho nó về sống chung với em. Đừng tưởng thế là hạnh phúc nha anh. Nó trẻ con lắm anh ơi, không biết lo gì hết. Tối ngày hút thuốc, chơi game, ăn xài không hà, em đang ngán tới cổ nè...

....

Có lẽ sẽ không có gì xãy ra, anh sẽ không bao giờ phạm thêm một lỗi tày đình nữa với em nếu như... nếu như mà:

- Anh Quân ơi, em có cách này để cho anh cua bạn anh nè! Anh rủ anh đó qua phòng của em học đi! Em sẽ kêu thằng Khoa đi chỗ khác cho hai người dễ bề... làm việc. Sẳn tiện anh kiếm dùm em chỗ nào làm hoặc chỉ nghề vi tính cho thằng Khoa đi. Thấy nó long nhong tối ngày em bực quá rồi!

Em đề nghị anh làm thầy cho... người yêu của em. Và khuya hôm đó lần đầu tiên anh online chat với Khoa, một bức màn nữa lại được vén ra:

- Anh Quân mốt qua dạy vi tính cho Khoa nha!... Thầy!
- Dạ thôi không dám! Em sợ?
- Thầy sợ gì chứ?
- Sợ yêu học trò trở thành thằng cướp người yêu của bạn lắm!
- Hông có đâu thầy! Thầy còn người yêu nữa mà, anh Vũ của thầy đâu chứ! Mà thầy ơi! Thầy có thể cho em tâm sự được không?
- Hả? Chuyện gì? Được chứ! (má ơi, mới chat lần đầu mà đã đòi tâm sự chắc có gì bức xúc lắm!)
- Em buồn lắm thầy àh, thầy có thấy ngày nào em cũng online tới 2 - 3h sáng không?
- Ừh... sao vậy? Kể anh nghe đi!
- Anh Đạt đó, ảnh coi thường em lắm, cứ chửi em suốt ngày, thậm trước mặt bạn bè của ảnh mà ảnh cứ chửi như tát nước vô mặt làm em chỉ biết cười mà thôi, chứ ảnh đâu biết sau lưng ảnh là em khóc.
- Trời ơi, cái thằng đó thô lỗ, vô duyên từ đó giờ anh cũng biết, nhưng mà thật sự nó là người rất tốt, rất chung thủy đó em àh...
- Chưa hết đâu anh, đi làm về không bao giờ ảnh ăn cơm với em hết, chỉ có em tự nấu rồi tự dọn ra ăn một mình thôi...
- Gì kỳ vậy? Không lẽ ngày nào cũng thế hả?
- Em nói thiệt, ngày nào cũng vậy, em chỉ cần một buổi ăn chung với ảnh thôi...
- Để anh góp ý nó cho!
- Thôi đi anh ơi, nói ảnh chửi em thêm thôi! Còn nhiều thứ khác lắm... hồi đó mới quen ảnh còn dẫn em đi chơi này nọ bây giờ hả? Không có đâu! Ảnh thương tiền như cái gì vậy!
- Được rồi, anh sẽ góp ý với nó...
- Em chỉ cần người cho em tâm sự thôi, em không cần người giúp đâu anh ơi, em sợ tới một ngày nào đó em chịu không nổi mà bỏ đi thôi!
- Đừng nói bậy!

Cứ thế tôi Khoa nói chuyện tào lao không biết chán tới tận 3h sáng. Tôi luôn nữa đùa nữa thật thú nhận với Khoa rằng tôi sợ mình sẽ cầm "lòng không đậu" trước nó. Tôi và Vũ hẹn nhau sáng thứ năm sẽ học nhóm chung với nhau và làm theo kế hoạch của Đạt và Khoa bày ra.

- Anh muốn bữa đó Khoa đi đâu? Miễn là anh đưa tiền cho Khoa đi là được, Khoa hết tiền rồi! Khi nào xong việc thì anh nhắn tin cho Khoa về!
- Thôi kỳ lắm, tự nhiên tới nhà Khoa mà đuổi Khoa đi là sao?
- Không có gì đâu anh!
- Hay là Khoa đi mua đồ ăn về nấu cho nguyên đám ăn, anh đưa tiền, Khoa đi... lâu lâu một chút được òi!
- Dạ, anh muốn sao cũng được!

Hic hic, công nhận nó thật hiền và dễ thương. Đạt gợi ý:

- Hay là tối thứ tư anh ghé chỗ tụi em ngủ đi! Mình bàn... kế hoạch!
- Thôi đi! Làm gì ghê vậy! Nói vậy thôi chứ anh không dám làm gì đâu.
- Anh nhát quá, có cơ hội thì cứ... tiến tới đi!
- Thôi! Lo chuyện của chú nè...
- Chuyện gì của em chứ?
- Tối mai đi học về anh ghé ngủ rồi nói...

Sáng đó, Đạt kêu Khoa về quê chơi với tôi sẳn tìm mặt bằng để chuẩn bị mở phòng NET (đó là lý do Đạt kêu tôi chỉ vi tính cho Khoa). Chú nhóc thật xấu tính cứ than đói suốt đường về:

- Khoa đói quá anh Quân ơi, chút Khoa xuống anh cho Khoa ăn gì?
- Phở được chưa?
- Cà phê nữa nha!
- Ừh!

Sau khi dứt một tô phở thấy hắn xoa xoa bụng tôi hỏi:

- Trời cái tướng ốm nhách mà ăn dữ vậy ta? No chưa?
- Dạ thôi, lần đầu ăn nhiêu đó thôi, chứ ăn quá anh sợ Khoa sao! Để lần sau đi!
- Giờ mình đi coi mặt bằng rồi uống cà phê hen?
- Chiều nhớ lên và ngủ với Khoa và anh Đạt nha!

Sau khi xem mặt bằng chúng tôi ghé vào một quán cà phê sân vườn tâm sự:

- Hồi đó nhà em cũng bán cà phê!
- Oh! vậy àh? Sao không bán nữa mà phiêu bạt lên đây?
- Từ ngày em ly dị vợ thì hết bán nữa...
- Hả? Cái gì? Ly dị vợ?

Tôi nghe nó vừa nói một cách tỉnh bơ mà thiếu điều muốn bật gọng xuống ghế:

- K..h..o..a.. ly dị vợ?
- Ừh! Ủa anh Đạt chưa nói cho anh nghe sao?
- Chưa! Kể anh nghe coi!
- Em và vợ em quen nhau 4 năm, sau đó cưới nhau khi em 17 tuổi. Vợ em mập và xấu lại có tật ở chân nữa, nhà nó giàu ghê, nhưng em không quan tâm chuyện đó! Khi hai đứa cưới nhau ba má vợ cho một căn nhà với quán cà phê làm ăn!
- Chài... gì kỳ vậy?
- Em là BI mà! Em thương nó nhiều lắm, em sợ nó mặc cảm nên em chỉ nó cách ăn mặt nè, dẫn nó đi chơi... vậy mà anh tin không? Nó lại lén em đi quen thằng khác. Lúc biết ra em buồn lắm, em tha thứ nó mấy lần mà nó cứ lén phéng với thằng đó hoài. Đêm đó phát hiện ra nó nhắn tin hẹn thằng kia nữa em giận lắm nên bỏ nhà đi bộ tới 15 cây số lúc 1h khuya để về nhà ba mẹ. Anh biết không em rất sợ rắn nên không bao giờ đi đường bờ cỏ vậy mà đêm đó em dám đi luôn. Về nhà ba, mẹ, chị em khóc quá trời. Suốt ba ngày em buồn tới mức không ăn gì hết!
- Trời! Hic hic... sao kinh thế!
- Lúc hai bên người lớn nói chuyện với nhau nó khóc dữ lắm, em cũng buồn nữa nhưng mà em đã quyết định rồi. Tới bây giờ nó vẫn còn nhắn tin là nói vẫn còn nhớ em nhiều lắm!
- Thế sao quen được anh Đạt?
- Em buồn quá nên lên mạng chat tình cờ gặp anh Đạt.
- Hic hic! Anh không tin tình yêu qua mạng lắm!
- Có lẽ đó là do cái duyên đó anh ơi!
- Anh với anh Vũ cũng vậy! Nên anh đừng có buồn nhiều!
- Trời! Tự nhiên sọt qua chuyện của tui!
- Thôi mình lên đi anh!

Đang ngồi trên xe buýt bổng anh chự oang oang:

- Ủa mà nhìn người ta anh biết ai là Gay không?

Tôi bịt miệng nó không kịp nên nhăn mặt:

- Trời! Nói nhỏ dùm cái chú! Chuyện này sao la lớn vậy!

Nó lại la lớn hơn:

- Khoa thương anh Đạt, Khoa không có sợ gì hết!
- Trời ơi! Biết rồi! Nói nhỏ dùm con cái cha, trên xe toàn dân ở quê anh không! Làm sao anh dám bước ra đường!

Quả thật lúc đó tôi sượng cứng người chẳng dám nhìn đâu hết. Rời xe buýt hai đứa tôi đi bộ gần 3 cây số để về tổ ấm của Đạt và Khoa. Lúc ấy Đạt đang lui cui làm đồ ăn ở nhà, nhìn cảnh đó khiến tôi không khỏi chột dạ:

- Trời ơi, con người ta hạnh phúc quá ha! Đi làm về nấu nướng nữa...
- Có gì đâu mà hạnh phúc cha già!
- Hic hic, sao không? Anh thèm cái cảm giác như vậy lắm, giống như một mái ấm nhỏ.
- Thôi nhảm quá cha ơi!

Lúc dọn cơm lên thì đúng là chỉ có tôi và Khoa ngồi ăn thôi, tức nhiên tôi đâu có chịu:

- Êh! Đạt, quê nha, bộ nhịn đói nhường anh ăn hả?
- Không có, em ăn ở công ty rồi, anh với nó ăn đi!
- Mệt, Đạt không ăn anh không ăn! Ăn một chén cho người khác vui và có cam đảm ăn cũng không được sao?
- Mệt ông quá, bày đặt khách sao!
- Anh Quân ăn đi, anh Đạt không ăn đâu, anh nói vô ích!

Chiều giờ đi chơi với thằng Khoa đói rã ruột nên tôi bỏ mặt không thèm kêu thằng Đạt nữa cho mỏi miệng.

- Ý trời... Đạt nấu ăn ngon dữ vậy ta! Con trai mà biết nấu ăn nữa! Hic hic Khoa hạnh phúc quá nha!
- Anh mới biết hả? Người ta biết nấu ăn từ nhỏ lận kìa. Hồi đó lúc mới lên đi học em còn đi nấu cho quán ăn nữa đó. Anh thật sai lầm khi bỏ em hồi đó...

Nghe Đạt đùa mà khiến tôi bất giác... thấy lòng mình nao nao:

- Hì hì, thì anh nói rồi mà, trời có mắt. Người tốt đâu có giành cho anh!
- Đâu có Khoa thấy anh Quân là người tốt mà.

Khoa vô tư chen ngang câu chuyện của chúng tôi. Sau khi bụng dạ no nê tôi mới bắt đầu hạch sách Đạt:

- Nè, Đạt thiệt là vô duyên. Sao không ăn chung thằng nhỏ, tội nghiệp nó.
- Em ăn ở công ty rồi anh ơi! Nó mà tội nghiệp hả? Lên ở với nó 1 tuần đi rồi anh biết.
- Xí... ai mà không rành tính của Đạt. Cộc cằn, thô lỗ... có chuyện gì cũng nói nhỏ nhẹ, từ từ... có đâu mà...
- Mệt quá anh ơi! Em đi làm về mệt. nó phải hiểu tính ý em chứ... suốt ngày ở nhà chẳng làm gì cả, về nhìn thấy nó là bực bội.
- Trời! Sống sao mà giống chịu đựng nhau quá vậy!
- Nhiều lúc em mệt mỏi lắm, cần người chia sẽ mà nó có biết đâu, vô tư như con nít, em chia tay sợ mẹ nó buồn, vì lúc rước nó lên nó có hứa với mẹ nó sẽ lo cho nó...
- Trời... nhiều lúc được gia đình chấp nhận lại là một gánh nặng sao? Nhưng sao Đạt không thay đổi đi, uốn nắn nó từ...
- Nó thương em thì phải chấp nhận em, biết bao nhiêu thằng thương em, lo cho em mà em lại chọn nó, nó không biết nghĩ cho em còn bắt em phải vì nó làm này nọ nữa là sao? Em không sai gì hết trong chuyện này!
- Nhưng mà nó còn nhỏ, Đạt phải chỉ bảo nó từ từ, phải biết hoàn cảnh nó chứ...
- Thôi mệt, em không muốn bàn chuyện này nữa.

Hic hic, đúng là cu Khoa hậu đậu thiệt. Lúc nấu nước anh chự chểng choảng thế nào làm cháy sợi dây điện. Tôi chưa kịp la lên thì nó đã bịt miệng tôi lại:

- Suỵt anh đừng la lớn. Anh Đạt thấy là chết em.

Mặt Khoa lúc đó xanh như tàu lá chuối. Nhưng mà Đạt đã bước vô:

- Thằng quỷ nhỏ, nó không giật mày chết cha là mai rồi đó. Cái thứ gì đâu! Có nhiêu đó cũng....
- Á cái thằng Đạt này vô duyên. Có anh ở đây mà ăn nói vậy hả? Có gì nói từ từ.. thằng nhỏ đâu cố ý đâu... cái này là do tai nạn mà...
- Từ từ gì với thằng này anh ơi! Còn không biết dọn hả còn đứng đó...

Khoa le lưỡi chạy đi lấy cái khăn lau. Còn tôi thì lắc đầu:

- Đạt quá đáng. Sao không vui vẻ cho mình thoải mái. Nặng nề hay không là do thái độ của mình thôi. Chuyện có đáng gì đâu.

Tối đó trong căn phòng nhỏ ba đứa nằm sấp lớp như ba khứa cá mòi. Khoa nằm giữa, tôi nằm trong góc, Khoa hút thuốc liên tục tôi cằn nhằn:

- Nó chửi là phải! Hút vừa vừa phải phải thôi. Khoa không thấy anh đang ho hả? Tính cho anh chết hả?
- Thức khuya nên phải hút thuốc thôi anh ơi!

Lúc Khoa khều tôi rồi quay qua ôm Đạt một cái...

- Mày điên hả thằng quỷ nhỏ? Buông tao ra coi! Làm gì vậy?

Khoa le lưỡi, lắc đầu quay qua tôi cười.

- Nãy lúc cháy cái dây nấu nước, Khoa kêu anh im lặng là do Khoa sợ ảnh la. Khoa sợ ảnh còn hơn sợ chuyện cháy nhà nữa...

Rồi mặc cho Đạt ngủ tôi và Khoa rù rì rủ rỉ suốt đêm, đang nói chuyện tao lao bổng Khoa ghé sát tai tôi:

- Anh Quân cho Khoa hỏi nhỏ chuyện này nha, hứa là không nói ai nghe hết đó! Không chửi Khoa nữa nha!
- Ừh! Nói đi, làm gì mà ra vẻ nghiêm trọng vậy nhóc?
...
- Anh có chơi ai bao giờ chưa?
...
- Hả? Nói vậy là sao?
- Ý Khoa nói là anh có... chơi ai chưa đó!
- Chơi là sao? Anh chưa hiểu?

Thằng nhóc này đang nói gì vậy trời? Nhưng nhìn cái bản mặt tỉnh bơ của nó thì tôi nghĩ chắc là nó đang đề cập tới cái gì đó chứ không phải là như tôi nghĩ. Chắc đang dụ khị để ghẹo tôi sụp bẩy đây mà. Ý tôi là nó ghẹo tôi có suy nghĩ bậy bạ chứ không phải là nó đang nói tới cái chuyện bậy...

- Thì tức là... chơi nhau đó, anh không hiểu ý Khoa hả?

Tôi cố gắng trả lời một cách hết sức bình tỉnh:

- "Chơi" ý Khoa là quan hệ với nhau đó hả?
- Ừh! Chứ gì đại ca!
- Hả?

Tôi hả một cái thiệt lớn. Trời đất ơi! Chuyện như vậy mà nói hỏi tôi một cách hết sức tỉnh táo một cách khó tin, không chút ngượng ngùng e dè. Tôi tặc lưỡi:

- Trời đất! Chuyện như vậy mà cũng nói được nữa hả? Vô duyên quá!
- Khoa biết thế nào anh cũng nói vậy mà... thôi không có gì, anh ngủ đi. Sao ai cũng thế...
- Trời.. ý anh không phải thế nhưng mà... nhưng mà sao Khoa hỏi vậy?
- Thì Khoa không biết, Khoa muốn biết nên hỏi vậy!
- Ừh... thì Khoa muốn biết gì? Nói đi anh nói cho...
- Thôi, anh lại chửi Khoa nữa cho coi!
- Hứa mà, không chửi!
- Thì đó anh trả lời đi! Anh có chơi ai chưa! Nói thiệt nha!
- Ừh thì... chưa.

Bây giờ tới lượt thằng nhóc đó giật mình:

- Thiệt hả? Anh nói xạo Khoa, Khoa không tin anh lớn vậy mà chưa... chơi ai.


- Mệt, anh nói thiệt không tin thì thôi! Ủa mà nói vậy là... Khoa có rồi hả?

Tôi tiện miệng nên hỏi chơi theo quán tính thôi ai dè:

- Thì tức nhiên rồi, Khoa sống chung với anh Đạt mà... nhưng giờ hết rồi anh ơi!

Trời ạh, cái thằng quỷ nhỏ này chuyện bậy bạ như vậy mà nó nói tỉnh như ruồi trong khi mặt tôi đã đỏ tới mang tai. Đã thế còn mấp mé gây tò mò nữa chứ, đúng là ác thiệt:

- Hết là sao mà hết?
- Anh Đạt giờ ít chơi Khoa lắm!

Nếu đang ăn hay uống cái gì thì cam đoan là tôi sẽ ngã đùng ra sặc mà chết mất thôi. Thiên thần thổ địa ơi, chuyện đó mà nó cũng nói được thì đúng là... thằng này càng lúc càng làm tôi... sôi máu. Thôi thì đành tỉnh bơ giả điên đi chứ sao giờ.

- Khoa nói vậy ý là sao...
- Hồi đó hả, lúc mới về Khoa có biết chơi là sao đâu...
- Thôi đi, Khoa xài từ khác đi, đừng nói chữ đó, nghe anh nhột quá!
- Xài chữ nào giờ anh? Thì "chơi" thì kêu là "chơi"...
- Ừh... thì ... thôi kể tiếp đi!
- Lúc chưa quen anh Đạt, Khoa đâu có biết chuyện đó.. ảnh dụ chơi Khoa cho đã rồi...
- Í mà khoan, cho anh hỏi cái này nè... Khoa nói Khoa có vợ 1 năm rồi quen nhau 4 năm mà hổng lẽ...
- Anh không tin hả? Khoa có vợ nhưng mà Khoa với vợ chưa có làm gì hết. Lúc đó Khoa còn nhỏ, với lại vợ Khoa phải ngủ chung với mấy đứa người làm...
- Trời ngộ vậy hả? Đúng là khó tin, thôi kể tiếp đi..
- Thì đó lúc mới về ảnh dụ Khoa, ảnh chơi làm cho Khoa ghiền, giờ thì lâu lắm ảnh mới chơi Khoa nữa, mà Khoa thấy ảnh... sao sao đó...

Hic hic, cho em xin lỗi bà con vì những chi tiết thô thiển trong truyện này nhưng quả thật nhóc Khoa làm em chuyển hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác luôn... Hỏi nữa thì vừa kỳ vừa vô duyên làm sao nhưng mà không hỏi thì sự tò mò sẽ giết tôi chết mất, thôi thì.. tới luôn bác tài:

- Sao kỳ vậy? Anh nghĩ thương nhau thì ai cũng cần chuyện đó chứ!
- Bởi Khoa mới buồn... mà anh cho Khoa nói cái này nữa nha, đừng nói lại anh Đạt biết, đừng chửi Khoa nữa nha, Khoa chỉ hỏi dùm bạn Khoa thôi, Khoa có coi trên mạng mà thấy nó trả lời kỳ quá..
- Trời, bộ sợ anh Đạt chửi lắm hả sao cái gì cũng chêm vô câu "đừng nói cho anh Đạt nghe vậy" ... nói đi, đã nói tới mức này rồi còn gì nữa mà..
- Anh biết chuyện đó không?
- Chuyện gì? Chơi hả? Không biết! Ý anh là chưa làm ai bao giờ hết!
- Không! Ý Khoa là... chơi một mình đó!

Tôi bụm miệng cười:

- Chơi một mình là sao?

Chắc ý nhóc muốn nói tới chuyện thủ dâm đây mà...

- Tức là một mình mình làm cho mình ra đó...
- Ừh thì biết! Mà sao?
- Anh có không?

Mẹ bà thằng quỷ nhỏ này, nó đang tính gì đây trời. Nếu mình nói không có thì chắc là nó biết xạo ngay thôi. Thôi thì lỡ phóng lao phải theo lao chứ biết sao giờ:

- Ừh thì.... thỉnh thoảng.
- Ừh,, còn bạn Khoa hả nó nói một ngày nó làm tới hai lần lận, có sao không anh?

Trời, hết hồn, tưởng chuyện gì... tôi đành phải giả vờ đạo mạo như một chuyên gia nói bậy bạ những gì mình được biết cho nó thôi chứ sao bây giờ:

- Bạn Khoa nhiêu tuổi?
- Bằng Khoa.
- Ừh thì... cũng không có sao! Con trai mới lớn mà, tuy nhiên cái gì cũng theo quy luật tự nhiên của nó hết, thái quá thì cũng hông tốt. Hai lần thì có thể là nhiều, nhưng nói chung là không sao. Nhưng theo anh biết thì sau khoảng 48 tiếng cơ thể mình mới sản xuất lại đầy đủ nhưng gì đã mất... thế nên ép cơ thể mình làm việc quá sức trong thời gian dài thì không tốt!
- Ừ đúng rồi hèn chi lần thứ 2 Khoa thấy nó ít...

Chú nhóc vuột miệng nói ra còn tôi thì nhìn nó cười.

- Anh ghẹo Khoa hả? Ừh, người đó là Khoa đó, mà Khoa nói ra Khoa sợ anh Đạt chửi Khoa quá, ảnh nói Khoa là thằng dâm tặc... nên Khoa sợ không dám nói ai.
- Trời, thằng Đạt khùng hả trời! Những kiến thức giới tính đó có gì mà lại chửi... thiệt là sai lầm, mai anh chửi nó cho!

Rồi nhóc bắt đầu hỏi tôi hết mọi thắc về giới tính của mình khiến tôi thấy nó tội quá. Thằng Đạt tôi nghĩ nó cũng già đời lắm chứ, mấy chuyện này lẽ ra nó phải hiểu biết hơn tôi chứ. Ai đời đi chửi bạn tình khi đề cập tới những chuyện như vậy, mà câu nào nó hỏi cũng ngô ghê, trắng trợn tới tức cười. Ban đầu ai cũng nghĩ là nó giả nai, tôi cũng vậy nhưng nếu tiếp xúc nó một thời gian bạn mới biết. Nó cứ như một chú bé ngoài hành tinh. Năm giờ rưỡi sáng, hai đứa tôi vẫn còn nói chuyện đó...

- Khoa không biết "cái đó" thế nào gọi là lớn nữa. Khoa chưa thấy của ai bao giờ... chỉ có của anh Đạt, mà anh Đạt lớn hơn của Khoa...
- Trời ơi! Trong phim hằng hà đó... coi thì biết!

Hic hic, nó không xài từ "cái đó" mà dùng đích danh luôn tên cúng cơm của "cái đó". Nghe ngượng muốn chết mà nó cứ luôn tỉnh bơ. Tôi thì nhiều lúc gượng miệng quá vì xài chưa quen (người có văn hóa mà lị) nên cứ trả lời đại chứ mặt đã đỏ rần rần. Chưa bao giờ tôi có một buổi nói chuyện "cởi mở" với ai đó tới mức độ đó cả.

- Anh Đạt không cho Khoa coi! Ảnh không muốn Khoa thấy "cái đó" của ai hết! Hay là anh cho Khoa coi "cái đó" của anh đi!
- Cái gì? Muốn coi hả nhóc? Coi nè... coi nè...

Mỗi cái "coi nè" của tôi là một cú đập gối lên đầu cu cậu:

- Khoa nói giỡn chứ bộ.
- Còn giỡn nữa hả? Giỡn nè... giỡn nè...

Vậy mà khi tôi hết tra tấn thì nó vẫn nói:

- Khoa nói là Khoa nói giỡn nhưng Khoa vẫn muốn coi thiệt, anh không cho thì thôi!
- Thằng quỷ nhỏ. Vô duyên quá!

Cái thằng đó đúng là thẳng ruột ngựa. Nói chung là chỉ ở bên nó có một ngày mà tôi phát hiện ra là có cái gì là nó nói thẳng ra ngay không kiên nể, hay ngại ngùng gì hết. Hừng sáng... tôi và nó mệt rã rời vì cuộc nói chuyện đêm qua (chứ hông có làm gì hết nha) Đạt thức dậy đi làm để lại hai thằng trong phòng. Mười lăm phút sau máy nó có tin nhắn của Đạt:

"Nằm xa anh Quân ra!"

Vừa thấy tin nhắn đó là tôi nóng máu chụp điện thoại liền:

- Êh Đạt! Vừa nhắn tin gì đó?
- Anh Quân hả? Em có nhắn gì đâu!
- Có nhắn gì hôn? Cho nói lại một lần nữa!
- Dạ... không... dạ có ý em kêu nó nằm xa anh ra, em sợ anh... khó ngủ!
- Ý trời ơi! Thằng Đạt nó lo cho tui từ hồi nào mà sao tui không biết vậy ta! Đừng nói ghen nha! Nếu ghen thì anh về!
- Không có, không có ghen mà.. anh đừng giận. Em xin lỗi...
- Xin lỗ hả? Giờ tui ôm nó nè.. có được không?
- Dạ được! Thoải mái...
- Hung nó nè có được không?
- Dạ mát trời ông địa luôn.
- Về đây mà giữ nó đi! Không anh cua nó cho mà coi. Xí... liệu hồn.ắt
Khoa nằm yên nghe tôi nói chuyện với Đạt mà cười rúc rích:

- Anh Đạt vậy mà sợ anh quá ha! Với bạn bè ai ảnh cũng nhiệt tình, nói nhỏ nhẹ hết, còn với Khoa sao lúc nào ảnh cũng...

Đang bực mình vụ thằng Đạt tôi sẳn tiện nạt nó một cái luôn:

- Sao Khoa ngu quá vậy! Nó thương Khoa nên nó mới như vậy!
- Anh... anh chửi Khoa ngu hả?

Nói xong nhóc quay lưng lại với tôi, phụng phịu như một chú mèo ngoan. Chợt thấy mình vô lý tôi gãy đầu:

- Chết, anh hơi bực thằng Đạt, anh xin lỗi Khoa nha...
- Không sao đâu, Khoa bị chửi quen rồi mà anh! Ai chửi Khoa cũng được hết!

Trời! Thằng nhóc quỷ này sao làm tôi khó xử quá vầy nè trời... Tôi chồm qua ôm nó:

- Thôi cho anh xin lỗi đi mà nhóc. Giận xấu lắm!
- Bộ em ngu thiệt hả anh?
- Ừ không có, anh lỡ lời. Đừng giận anh nha, thôi anh về, chút anh dẫn anh Vũ qua học, Khoa nấu cơm cả đám ăn chung nha.
- Dạ, anh dẫn anh Vũ qua đi, em muốn coi mặt ảnh ghê.
Tôi chạy về nhà đợi Vũ tới rồi dẫn tôi qua phòng của hai đứa nó học. Khi Vũ lên phòng tôi đi ra ngoài móc đưa Khoa tờ polyme 200 nói:

- Nè Khoa đi mua gì về chút mình ăn chung!
- Dạ nhà có cơm sẳn rồi, đồ ăn anh Đạt làm cũng còn để Khoa đi mua canh thôi. Anh đưa Khoa 10 ngàn thôi. Chi tới 200 lận trời.

Trước khi bước ra khỏi nhà trọ nó còn quay lại đá lông nheo tôi:

- Xong chuyện thì nhớ nhắn tin cho Khoa về nha, can đảm lên nha anh!

Vào phòng tôi và Vũ bắt đầu lôi máy ra học... nhớ tới những lời nói của Khoa tôi cứ bụm miệng cười hoài "Anh cứ ôm ảnh đại! Rồi cứ theo bản năng mà làm!" Tôi nhát chết mồ có dám đụng chạm gì tới thằng Vũ đâu. Thấy
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết