Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sống là phải biết chấp nhận. Empty Sống là phải biết chấp nhận.

Wed Jul 08, 2009 10:18 am
Sống là phải biết chấp nhận. 1


“Không thể nào sống mà không yêu ai. Biết yêu và được yêu chính là hạnh phúc, và đừng bao giờ sợ tình yêu của mình dành cho người khác là quá nhiều. Hãy yêu và làm những điều tốt nhất cho những người bạn yêu khi còn có thể thay vì ôm nỗi lo sợ về một ngày chia cách. Và hãy nhớ, miễn là còn yêu, bạn sẽ còn hy vọng”.

Đó là những thông điệp mà những nhà làm phim The Love Of Siam gửi gắm thông qua những tình tiết đan xen giữa các mối quan hệ vô cùng phức tạp: tình yêu, tình bạn, tình thân…Để rồi cuối cùng, người xem nhận ra rằng cứ sống hết mình, yêu hết mình sẽ tự cảm thấy hạnh phúc.

Mew, một cậu bé luôn cảm thấy cô đơn vì không có bạn bè. Cha mẹ chuyển đến Rayong để cậu ở lại chăm sóc cho bà nội, bởi bà không muốn rời xa nơi gắn nhiều kỷ kiệm với ông. Niềm vui của cậu là chơi đàn dương cầm. “Một khi con muốn thể hiện cảm xúc với ai đó mà không thể nói, con hãy chơi đàn”. Lời nói của bà đối với Mew dường như ẩn chứa luôn tính cách sống nội tâm, đa cảm của cậu bé.

Khác với Mew, Tong có một gia đình hạnh phúc, bố, mẹ và chị gái. Một cậu bé lanh lợi, hiếu động sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp ẩu đã với bọn học sinh cá biệt để bảo vệ một cậu bé đang bị bọn chúng bắt nạt, là Mew. Kể từ hôm ấy, đôi bạn trở nên thân thiết, sẽ mãi hôn nhiên trong sáng như thế, nếu như....

Kịch phim bắt đầu bằng biến cố Tang, chị gái Tong, trong một chuyến đi picnic bị lạc vào rừng và mất tích. Quá đau buồn vì sự mất mát to lớn ấy, Cha mẹ Tong quyết định chuyển đi nơi khác để quên đi kí ức về Tang, trong căn nhà kỉ niệm ấy. Ngày chia xa, Tong buồn bã ngoái đầu khắc ghi hình ảnh người bạn thân đang khuất dần sau ô cửa kính. Mew đứng trông theo mà nước mắt lưng tròng luyến tiếc khôn nguôi về một điều gì đó quí giá đang vuột trôi xa. Từ đây, em lại lạc lõng, đơn côi.

Sống là phải biết chấp nhận. 10862628galwp2

Biến cố của gia đình Tong kéo theo biến cố trong tâm hồn Mew. Phải xa cách người bạn thân duy nhất, cậu bé trở nên lặng lẽ và thu mình vào trong nỗi cô đơn đáng sợ. Cho đến khi mất đi vĩnh viễn cả người bà yêu quí, cậu bé trở nên hoài nghi với cuộc sống, hoài nghi với tình yêu. “Nếu ta yêu ai đó thật nhiều, liệu rằng ta có thể chịu đựng được nếu ngày nào đó ta sẽ bị chia cách với người đó? Liệu có thể không, khi chúng ta yêu ai đó mà không phải sợ mất họ? Đôi lúc tớ tự hỏi, có thể nào ta sống mà không cần yêu ai không?...”

Liệu đạo diễn khoác chiếc áo tâm lí quá nặng nề cho một tâm hồn chưa kịp lớn là không vừa vặn? Điều gì khiến cậu bé có những trăn trở, day dứt đáng sợ như vậy? Điều gì khiến cậu bé không thể sống hòa nhập? Ngoài những mất mát làm tổn thương tâm hồn non nớt, phải chăng vì em là cậu trai khá nhu mì? Và phải chăng chính môi trường, chính những con người xung quanh đã không để cậu bé được sống hòa đồng mà luôn tỏ thái độ trêu chọc, xa lánh như một kẻ khác biệt? Một cậu bé lạc loài... Đó là thông điệp sâu sắc mà đạo diễn muốn nhắc nhở rằng đừng vô tâm làm tổn thương những con người như thế, “đạo đức thì không biệt giới tính”.

Mạch phim rải đều một cách chầm chậm, lặng lẽ và man mác buồn như để khai thác tâm lý nội tâm nhân vật. Những ám ảnh kia cứ dai dẳng đeo bám Mew suốt năm tháng của tuổi thơ, cho đến khi....

Thời gian 5 năm trôi qua. Với năng khiếu âm nhạc đặc biệt, Mew trở thành ca sĩ hát chính của nhóm nhạc August, cộng với khả năng sáng tác. Ban nhạc nhanh chóng được nhiều khán giả tuổi teen yêu thích, trong đó có Tong. Một lần, Tong đến quảng trường Siam tìm mua Album của nhóm August, nhưng đĩa hát đã được bán hết. Tại nơi ấy, cậu đã gặp lại người bạn thân thiết từ thời thơ ấu của mình. Mew hứa sẽ chép tặng Tong đĩa hát mới. Chính đĩa hát ấy đã gắn kết đôi bạn trẻ ấy lại vơi nhau, sau nhiều năm xa cách.

Trong khi Mew có được niềm vui từ việc chơi nhạc thì ngược lại, gia đình Tong lại rơi vào một không khí nặng nề. Cha cậu trượt dài trong nỗi tuyệt vọng của trầm cảm kể từ ngày con gái mất tích. Ông lấy rượu để hành hạ bản thân mình và trở nên nghiện. Mẹ cậu trở nên cáu gắt, sau những tổn thương to lớn. Thế nên đứa con trai duy nhất còn lại là niềm an ủi và là lẽ sống của bà với biết bao viễn cảnh tương lai tốt đẹp. Tong đang ở tuổi yêu, cái tuổi luôn hiếu thắng và cần khẳng định mình. Cậu đã vượt qua nhiều cậu trai khác, dễ dàng chinh phục được trái tim Donut, một cô gái vô cùng xinh đẹp ở trường.

“Khi con muốn bày tỏ cảm xúc với ai mà không thể diễn tả bằng lời, hãy dùng âm nhạc”. Kể từ ngày tái ngộ nơi quảng trường Saim, hằng đêm, Mew vẫn thả hồn vào những giai điệu ngọt ngào, tràn ngập niềm hạnh phúc. Mew nhận ra rằng, cậu yêu Tong. Bài hát cậu viết trong tâm trạng ấy là để dành tặng người cậu yêu thương. “… Tôi muốn bạn biết rằng một khúc tình ca không thể viết được ra nếu không phải bạn đang yêu. Nhưng nhờ có bạn, tôi đã viết bài hát này thật dễ dàng…” Nhờ tình yêu, Mew dần lấy lại niềm tin. Nhờ tình yêu, cậu thể hiện một sức sống mãnh liệt.

Sống là phải biết chấp nhận. A6063187-6

Để rồi, khi Tong đứng nhìn Mew hát, ánh mắt cậu đờ đẫn đi, nhìn chăm chú vào bạn mình. Hai ánh mắt nhìn xoáy vào nhau tràn ngập niềm cảm xúc. Cả hai đón nhận tình yêu một cách tự nhiên như sự phát triển của nó. Trong đêm tối bình yên tràn ngập ánh sao lung linh, những xúc cảm nung nấu đến độ cần bộc phát, họ hồn nhiên trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn mà không hề hay biết có sự chứng kiến của một nhân vật, mẹ Tong.

Người mẹ bất hạnh ấy trở nên hoảng loạn. Bà lập tức đi gặp Mew và yêu cầu cậu bé chấm dứt mối quan hệ với con trai mình. Cậu bé đáng thương ấy dường như an phận với số phần của mình, cậu chắp nhận mà cố kiềm nén không một lời van xin. “thưa cô, cháu và Tong chỉ là bạn bè thôi ạ”. Có thể làm gì khác không, khi đây là trò đùa trớ trêu của số phận? Như một chuỗi mắt xích, bi kịch của Mew kéo theo bi kịch của một nhân vật khác.

Đó còn là Ying, cô bé láng giềng của Mew. Sau khi gia đình Tong chuyển đi, gia đình Ying đã dọn về đúng căn nhà ấy. Cô học trò tinh nghịch ấy bị hút hồn ngay bởi anh bạn hàng xóm trông hiền lành và tài năng. Bằng những suy nghĩ ngây thơ của tuổi ô mai nhiều mơ mộng, cô bé dùng đủ mọi bùa yêu phép đương nhằm làm rung động trái tim Mew. Trong một lần giăng bùa, vô tình, Ying đã chứng kiến cuộc nói chuyện giữa mẹ Tong và Mew. Thần tượng sụp đổ, cô bé tìm cách xóa đi tất cả những hình ảnh đẹp đẽ về người mà bấy lâu cô vẫn thầm thương trộm nhớ.

Tình yêu vừa mới nhen nhóm đã tắt đã vụt tắt, Mew từ bỏ luôn việc chơi nhạc, lẽ sống bấy lâu của cậu. Bởi lẽ “với tâm trạng bây giờ, tớ không thể hát những bài hát ấy”. Tong cũng không khá hơn, Cậu đau đớn khi Mew tránh mặt mình. Đôi khi thấy người yêu trên đường, cậu lẳng lặng ngoái đầu nhìn theo cho đến khi hình dáng Mew khuất dần. Tong tìm đến lũ bạn, không một ai thấu hiểu cậu. Bọn chúng xì xầm hoài nghi về mối quan hệ giữa cậu và Mew. Tong trở nên hoảng loạn và không hiểu bản thân mình là ai. Có một người vẫn lẳng lặng quan sát Tong. Đó là Ying, cô bé yêu thầm Mew. Trong lúc căm tức vì hiểu nhầm Ying đã thông báo cho lũ bạn biết mối quan hệ giữa Tong và Mew, Tong ôm hôn Ying. Cậu muốn trả thù đồng muốn chứng minh mình không khác thường như lũ bạn nói. Nhưng càng đi xa hơn, cậu càng tuyệt vọng vì mình không thể. Ying kéo tay Tong chạm vào ngực mình. Cô hy vọng Tong có thể, hy vọng Mew không phải như những gì mà cô nghe được, nhưng cô đã thực sự hiểu được Tong là ai. Tong nấc lên vì đau khổ. Ying trở thành người an ủi, che chở cho tình địch của mình.

Những thắt nút của gia đình Tong được dần tháo gỡ bởi một nhân vật. Đó là June, cô gái quản lý cho ban nhạc Aurgust. Điều kỳ lạ là June có ngoại hình giống hệt Tang, người chị gái đã mất tích của Tong. Cô đến gia đình Tong nhằm giúp người cha hồi phục tinh thần. Và điều quan trọng hơn là những suy nghĩ và hành động của cô đã khiến cho mẹ Tong nhận ra giá trị to lớn của việc - sống là phải biết chấp nhận.

Sống là phải biết chấp nhận. Love-siam_dn_mix_banner

Có một hình ảnh xuất hiện xuyên suốt bộ phim, đó là hình nhân bằng gỗ rất ngộ nghĩnh nhưng lại thiếu mất một bộ phận, chiếc mũi. Đạo diễn đã khéo léo dùng một vật bị khuyếm khuyết để tượng trưng cho tình yêu của họ, một tình yêu lệch pha. Tong luôn tìm cách làm cho vật dụng kỷ niệm ấy hoàn thiện, nhưng cậu nỗ lực bằng cách nào cũng không thể tự mua được chiếc mũi ấy. Bởi lẽ tự bản thân họ không thể làm gì hơn, chỉ có những người xung quanh họ mới có quyền xem đó điều là bình thương hay sự khác biệt. May mắn thay, Ying, cô bé đã lấy hạnh phúc của người mình yêu làm hạnh phúc cho bản thân mình đã giúp Tong mua được chiếc mũi ấy.

Vào đêm giáng sinh, Ying đã kéo Tong đến xem Mew biểu diễn. Cô bé lẳng lặng rút lui để tình địch của mình chạy đến người mình yêu mà trong lòng quặn thắt. Sau đêm diễn, Tong tìm gặp Mew. Trước sự chứng kiến của nhóm nhạc August, Tong trao kỉ vật ấy cho mew.

Khi hình nhân đã hoàn chỉnh các bộ phận, trông nó đẹp kì lạ! Hình ảnh Mew ngắm nhìn kỉ vật rồi bật khóc nức nở ở cuối phim là một kết thúc mở, để người xem tự giữ cảm xúc cho riêng mình. Có thể, Mew khóc vì quá hạnh phúc. Có thể, Mew khóc vì tiếc nuối cho một tình yêu không thành. Dù thế nào đi nữa, Khi chiếc mũi kia được lắp vào vị trí của nó thì cũng là lúc Tong trao trọn tình cảm cho Mew. Nếu ta yêu ai đó mà nhận được những lời thốt lên từ tận đáy lòng, “Tớ không thể là bạn trai của cậu, nhưng không có nghĩa là tớ không yêu cậu”. Thế là đủ!

Bộ phim khá dài, với tiết tấu chậm, nhưng người xem vẫn giữ trọn cảm xúc cùng với nhân vật do lối diễn xuất xuất thần của các diễn viên. Đặc biệt là Sinjai Plengpanich - vai mẹ Tong đã thể hiện rất thật tấn bi kịch trong gia đình ấy. Kanya Rattanapetch - vai Ying tinh nghịch, đáng yêu. Mario Maurer - vai Tong và Witwisit Hirunwongkul - vai Mew hồn nhiên trong sáng, có những phân cảnh gây súc động, khiến người xem phần nào cảm thương cho những thân phận vốn còn nhiều phân biệt đối xử. Làm nên thành công cho bộ phim không thể không nhắc đến âm nhạc. Với những ca từ mộc mạc, trẻ trung phù hợp với lứa tuổi teen, ban nhạc August trong phim bước ra trở thành The August Band được giới trẻ Thái vô cùng yêu thích. Cộng với những giai điệu đầy tâm trạng, khắc họa sinh động trạng thái tâm lý, bộ phim đã dành được giải thưởng âm nhạc trong liên hoan phim Châu Á 2007. Ngoài những giá trị nhân văn, bộ phim còn tạo cho người xem nhiều cảm xúc khó phai, đọng lại theo dư âm của nó.


Sống là phải biết chấp nhận. 2

(Viết bởi CucCu - Trung Tú)


Được sửa bởi Admin ngày Tue Jul 21, 2009 4:38 pm; sửa lần 1.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sống là phải biết chấp nhận. Empty Re: Sống là phải biết chấp nhận.

Tue Jul 21, 2009 4:21 pm
Quả nhiên những lời giới thiệu không ngoa, The Love of Siam là một bộ phim hay nhất mình từng xem. Tất cả lướt qua một cách nhẹ nhàng, hoà trong từng đau khổ, vui sướng của nhân vật…Trong đó, điểm tuyệt vời và đọng lại sau cùng là tình yêu cao cả, trong sáng và tinh khiết của Mew và Tong.


Mew, từ một cậu bé bị bỏ rơi trong cô đơn, đã sống lại bởi tình bạn ấm áp mà Mew đem lại. Cả hai sống một tuổi ấu thơ bên nhau. Xem phim, mình không xác định rõ thời gian đó là bao lâu, nhưng mình biết khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc của Mew. Cậu đã cười và giữ gìn món quà của Tong, một con búp bê gỗ. Tuy nó ngẫu nhiên bị thiếu một phần, cũng như tình bạn của hai người không thể trọn vẹn bên nhau.

Tong, sau khi người chị của cậu-Tang mất tích, đã cùng bố mẹ chuyển đi. Ngày ra đi, cậu và Mew không thể nói gì với nhau, chỉ có thể nghe tiếng đàn dương cầm của Mew vọng lại. Tình bạn của hai người đã kết thúc như vậy.

Cứ tưởng tình bạn đó sẽ chôn vùi mãi mãi cùng sự cô đơn đến “đáng sợ” của Mew, nhưng nó lại hồi sinh sau cuộc tái ngộ của Mew và Tong. Hai người đã đến với nhau thật chân thành. Từng hành động của Tong làm Mew thoát ra khỏi sự vỏ bọc cô đơn do cậu tự lập. Mew đã dựa vào vai Tong, một điểm tựa vững chắc mà cậu mơ ước. Tong sẵn sàng chia sẻ với Mew cuộc sống của cậu. Cả hai đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.

Con búp bê vẫn thiếu một phần, cũng như tình cảm của họ. Tong đã nhận ra điều đó, nhưng không thể tìm ra được sự bù đắp cho Mew. Mew vẫn tiếp tục sống hết mình với tình cảm dành cho Tong. Cậu đã sáng tác ra bài hát mà cậu chỉ hát riêng cho Tong. Tình bạn của họ đã vượt qua tất cả, để đến đỉnh điểm cao nhất của nó, tình yêu.

Lời bài hát của Mew đã nói với Tong điều đó. Tong cũng đã hết lòng nhận lấy tình cảm của Mew. Tong đã dựa đầu vào Mew và thể hiện tình cảm của mình. Mew đã hỏi cậu sẽ nói gì khi nghe xong bài hát. Nhưng cậu vẫn chưa biết đó hoàn toàn là gì, chỉ biết ở bên Mew là hạnh phúc. Cả Tong và Mew đã cùng trải qua bi kịch mất đi người mình yêu thương, nên cả hai đều hết lòng vì nhau. Cũng vì thế, Mew đã chấp nhận với mẹ Tong, từ bỏ tình cảm của mình để Tong hạnh phúc, chấp nhận quay về với sự cô đơn vĩnh viễn của mình, từ biệt người mình yêu qu‎í nhất cùng bài hát năm nào.

Tong vẫn chờ Mew ở quảng đường Siam. Tong tiếp tục đi tìm chính mình và định nghĩa tình cảm của bản thân với Mew. Nhưng càng cố gắng tìm, Tong càng đau khổ, đau khổ cho mình và cho tình yêu của mình và Mew. Lúc đó,Yin, người từng hết lòng yêu Mew, đã giúp Tong tiếp tục thực hiện công việc của mình. Yin, đã từng ghét con người cướp đi Mew, là Tong nhưng cuối cùng cô vẫn hi sinh, thả tay mình ra để Tong đến với Mew.


Cuối cùng, Tong đã hoàn toàn xác định được. Cậu chia tay với bạn gái (người con gái đã hẹn hò với nhiều người trong lúc quen Tong), đến với Mew theo lời gọi trái tim, mỉm cười hạnh phúc khi nghe Mew hát lại bài hát ngày xưa, ngay tại quảng trường Siam. Mew và bài hát như hồi sinh khi nhìn thấy Tong. Xúc động nhất là sự hy sinh cao cả của hai người. Tong đã trao phần cuối cùng của búp bê gỗ cho Mew, và là tình yêu của cậu. Mew đã cảm ơn, một lời cảm ơn cho tình yêu của Tong.

Ở cuối phim, sau khi ghép hoàn thành con búp bê gỗ, Mew đã khóc. Cậu khóc vì hạnh phúc. Tong đã trao cho cậu tình yêu của mình. Cũng như con búp bê gỗ, Mew đã giữ gìn tình cảm của hai người mãi mãi, còn Tong hoàn thiện và làm nó thêm rực rỡ. Mew đã biết mình không còn cô đơn, vì dù có được ở bên nhau hay không, cả hai người đều giữ mãi tình yêu cao cả đó và hình ảnh lẫn nhau trong tim. Mew đã cảm ơn Tong bằng tất cả trái tim. Tình yêu là bất diệt, vậy hỏi còn gì chia cắt được họ. Dù thời gian ở bên nhau là ngắn ngủi, nhưng thời gian tình yêu của họ tồn tại là mãi mãi. Với Mew, cậu không hề mất Tong, vì thế câu hỏi cậu đặt ra lúc trước “ Nếu ta yêu người nào đó thật nhiều thì sẽ có ngày ta chia xa chứ, và chia xa có phải là một phần cuộc sống?” đã được Tong trả lời.

Và Tong đã biết mình nên trả lời gì sau khi nghe bài hát của Mew…Đó là khẳng định tình yêu của mình với Mew. “Tớ không thể ở bên cậu như một người bạn trai. Nhưng điều đó không có nghĩa tớ không yêu cậu…”




Trong tương lai, có bao giờ hai người sum họp? Hoàn toàn có thể, vì họ yêu nhau và như Mew đã hát " Chừng nào bạn còn yêu, bạn vẫn còn hi vọng." Hai người sẽ còn tiếp tục giữ gìn, hoàn thiện tình yêu của mình như con búp bê gỗ đó …

Xem xong phim, mình đã khóc và hi vọng cho họ có thể bên nhau…Và hi vọng một tình yêu như thế cũng sẽ đến với mình trong tương lai. Có không?
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sống là phải biết chấp nhận. Empty Re: Sống là phải biết chấp nhận.

Tue Jul 21, 2009 4:29 pm
Nhẹ nhàng đến mức tưởng chừng như không có, để rồi khi kết thúc vẫn cứ vương vấn, nặng trĩu mãi trong tim.


Một câu chuyện tình nhẹ nhàng nhưng lại khiến mình cứ phải bức xúc, day dứt, nghĩ ngợi mãi. Một cuộc tình chưa có mở đầu đã vội đi vào kết thúc. Nhưng như thế không có nghĩa là chấm dứt tất cả.


“Miễn là bạn còn yêu, bạn còn hy vọng…”


Đã bắt đầu như thế đấy một câu chuyện tình ở Siam.






The Love of Siam
Pre-Review by An Sulk

06-05-2008




Bị cho là một thằng nhóc ẻo lả, bị đám con trai cùng lứa coi thường, Mew – cậu bé 13 tuổi sống trong sự cô đơn, không có bạn bè. Sống một mình với bà, Mew nhận được từ bà tinh thần và tình yêu dương cầm. Từ nhỏ Mew đã chơi dương cầm rất hay, chính điều này đã khiến cho đám bạn của cậu bé nhất quyết cho rằng Mew là đồ yếu đuối. Nhưng, trong thâm tâm, Mew luôn hiểu ý nghĩa của những khúc nhạc da diết của dương cầm.



“Con có muốn giỏi như ông không?”


“Con không biết tại sao con phải giỏi trong chuyện này”


“Có thể một ngày nào đó, con có thể dùng nó để cho người khác hiểu cảm xúc của con. Đó là cách ông nói cho bà nghe.”


Chứng kiến tình cảm tha thiết và sâu đậm của ông bà, Mew thêm yêu quý hơn cây dương cầm. Và đó cũng góp phần tạo thêm động lực cho cậu bé niềm đam mê sau này.


Trong cuộc sống cô đơn không bè bạn ấy, sự có mặt của Tong và Tang, hai chị em hàng xóm, đã đem những giai điệu, khúc ca tươi đẹp vào cuộc sống của Mew. Trong những ngày tháng ấu thơ đó, những kỉ niệm đã được khắc sâu vào tâm trí Mew. Cứ tưởng chỉ cần vậy thôi là hạnh phúc, một người bạn là đủ, một người bạn đã bảo vệ mình khi mình bị bắt nạt (bất chấp bị đòn đau nhừ tử), một người đã cố gắng làm cho mình vui bằng một món quà xinh xắn và ngộ nghĩnh (dù cuối cùng món quà không được trọn vẹn), một người để gửi gắm những tâm sự, những nỗi buồn niềm vui. Cứ tưởng, chỉ cần thế thôi, đã quá đủ rồi…





Nhưng, người chị ấy, đã ra đi…


Người chị với thói quen nhai kẹo cao su, với đôi mắt to tròn, với mái tóc bím đuôi tôm tinh nghịch… Người chị ấy, giờ đây đã trở thành dĩ vãng, đã là quá khứ. Người chị ấy, đã rời bỏ gia đình mãi mãi.


Và sự ra đi của Tang, người con ấy, đã đem đến một bi kịch gia đình.


“Nếu chúng ta yêu ai đó rất nhiều, liệu chúng ta có thể chịu được một ngày nào đó chúng ta sẽ bị chia cách?

Và… rằng có phải sự chia cách là một phần của cuộc đời?

Có thể không… Khi yêu ai đó, và chúng ta không sợ mất họ?

Chính lúc đó, tớ lại tự hỏi… Có thể nào, chúng ta sống mà không cần yêu ai không?”



Những câu nói cứ văng vẳng bên tai, nhức nhối. Người mẹ, người cha thương con, người em thương chị, một phần máu thịt của gia đình, giờ phải chịu đựng nỗi đau chia cách. Người cháu thương bà, yêu bà, chỉ có bà ở bên, giờ cũng phải chịu nỗi đau mất mát không thể gặp lại. Cứ thế, từng người một, thân thương, yêu quý, cứ bỏ ta mà đi…


… đến một ngày, cả cậu cũng bỏ mà đi…



“Chúng ta đã bước trên con đường của riêng mình từ ngày hôm đó…”


Sự ra đi của Tong như giọt nước cuối cùng rơi khỏi ly. Trống rỗng. Vô hồn. Mew chìm vào trong một thế giới của sự cô độc, của nỗi cô đơn và những nỗi buồn vô tận không biết chia sẻ cùng ai. Nỗi cô đơn ấy bám theo cậu, dai dẳng với tháng năm và không chút phai nhạt. Năm năm, thời gian không phải là ngắn với một con người, nhưng, đối với một người cô đơn, liệu năm năm ấy có thật là năm năm không, hay là còn hơn thế nữa, gấp đôi, gấp ba, thậm chí còn nhiều hơn thế vô tận, những cảm xúc đó, Tong à, cậu có biết không?


Một vòng tay ôm chặt. Liệu có đủ không, hả Tong?


“Tôi đã không nhận ra tôi đã lạc đường…

Bạn có cảm giác như tôi không? Rằng ngày không có bạn, cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì.

Bạn có cảm giác như tôi không? Rằng những ngày chúng ta bên nhau, không ngày nào là chúng ta không hạnh phúc…”





Thời gian ngày xưa ấy bên nhau hạnh phúc xiết bao, càng hạnh phúc, chúng ta càng cảm thấy đau khổ gấp bội khi phải xa cách. Càng hạnh phúc, chúng ta càng phải chịu nhiều tổn thương hơn, đau đớn hơn. Tong à, nỗi đau mất chị có khi nào át đi nỗi đau phải rời xa người bạn thân thiết của mình không? Có khi nào trong những năm tháng đau khổ, cô đơn mà Mew phải chịu đựng, cậu đã quên hoàn toàn con người ấy không? Có bao giờ cậu phũ phàng như vậy không?



Để rồi, ngày gặp lại nhau, một người ngỡ ngàng, lưu luyến.

Để rồi, ngày gặp lại nhau, một người khách sáo, vô tâm.


Một cái ôm, liệu có đủ không? Liệu có đủ không khi giờ đây, người bạn ấu thơ đang nằm cạnh mình, trút hết những nỗi niềm tâm sự trong ngần ấy năm trời sống xa cách. Liệu có đủ hay không, khi câu chuyện về cuộc đời trong năm năm trời chỉ kể được vẻn vẹn vài câu vài chữ, mà mỗi câu mỗi chữ như từng nhát dao găm vào tim. Liệu, một cái ôm, có đủ cho tất cả những cái đó không?


Và, khi mà những khúc tình ca, chỉ khi nghĩ về Tong, Mew mới viết được. Những khúc tình ca dịu ngọt như rót mật vào cuộc sống của Mew, chỉ khi nghĩ về Tong, nó mới được viết ra.




“Tôi muốn bạn biết rằng, một khúc tình ca không thể được viết ra nếu bạn không đang yêu. Nhưng vì bạn, tôi đã có thể viết chúng rất dễ dàng.”


Và, đã bắt đầu như thế ấy, một tình cảm trong sáng được thổ lộ. Và, cũng khi ấy, cả hai đã bắt đầu nhận ra những tình cảm đang chớm nở trong lòng mình. Tình cảm ấy mang hương vị dịu ngọt của một đóa hoa đang lan tỏa hương thơm, thanh khiết như tâm hồn chưa bị những xô bồ cuộc sống giây bụi, nhẹ nhàng như những hạnh phúc đang khẽ len lỏi vào tim…và…

…ấm áp, như hai bờ môi khẽ chạm vào nhau. Hơi ấm của cậu, làn môi cậu, có thể nào quên? Giây phút ấy, có thể nào quên?


Nhưng, mối tình non dại ấy, chưa kịp bắt đầu.





Một người mẹ thương con, đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện ấy.


“Tương lai, khi Tong tốt nghiệp, nó sẽ có việc làm, dành giụm tiền bạc, có một người vợ, lập gia đình và có một gia đình hạnh phúc. Với gia đình đó chúng nó sẽ có thể lo cho nhau đến khi về già…”

“một người vợ….gia đình hạnh phúc…”





Mew à, cậu không biết khuôn mặt cậu đã trở nên vô hồn, con người cậu đã trở nên thẫn thờ từ giây phút ấy? Nỗi đau ấy, Tong à, cậu có hiểu được hay không? Giọt nước mắt đậu ở trên đôi mắt u sầu của cậu không thể rơi xuống được. Thiếu tình yêu, những khúc tình ca cũng không thể được cất lên.


Có thể không, khi hát một khúc tình ca cho người yêu dấu, mà chúng ta không thể nói rằng ta yêu người đó đến mức nào, rằng ta cần người đó đến mức nào. Không thể nói cho dù có yêu thương cách mấy, cũng phải nghĩ cho người đó. Như vậy là nên hay không nên? Tốt hay không tốt? Chịu đựng đau khổ một mình không chi sẻ với ai đã hơn năm năm trời, giờ cậu lại để nỗi đau tự dày xéo mình nữa sao hả Mew?


Và, Tong, cậu nghĩ gì khi mẹ cậu làm như thế? Cậu nghĩ gì khi thấy người mà cậu yêu thương bị tổn thương như thế?



“Con rất tin tưởng rằng, cô sẽ làm được mà không cần con. Bởi vì cô có rất nhiều tình yêu cho mọi người…

Thậm chí, đôi lúc, dường như quá nhiều để có thể làm tổn thương chính cô.



Thậm chí nếu nó khiến chúng ta phạm nhiều sai lầm.

Nhưng như thế vẫn tốt hơn là không bao giờ thử bất cứ điều gì để tìm ra tình yêu…

Cuộc sống luôn cho chúng ta cơ hội để làm lại từ đầu sau bài học của những sai phạm…”





Những nỗi đau về gia đình, những tổn thương về tinh thần, nó đã trở thành một nỗi ám ảnh. Hơn năm năm trời, Tong à, nhìn thấy cha mình chìm đắm trong đau khổ, những cơn say với rượu và thuốc, cậu cảm thấy như thế nào? Tong à, cũng trong ngần ấy năm, cậu nhìn mẹ cậu đứng lên làm trụ cột cho gia đình, lúc nào cũng lo lắng cho đứa con duy nhất còn lại, là cậu – cậu cảm thấy như thế nào? Những nỗi đau của những người xung quanh cậu, cậu nhận thấy chứ?


Cậu có nhìn thấy sự hy sinh không? Sự hy sinh tình yêu của Ying dành cho Mew, sự hy sinh ấy để mong hai người được hạnh phúc. Vậy mà, cậu lại không biết trân trọng và đón nhận nó, thế cũng được sao hả Tong?


Khúc tình ca mà Mew đã viết, chỉ dành riêng cho cậu thôi, cậu biết điều đó mà, phải không…


“Tôi chỉ biết rằng mỗi khi có bạn gần bên

Tôi chỉ biết rằng cuộc đời tôi đã trở thành những giai điệu, và bạn chính là ca từ để làm nó tràn đầy ý nghĩa”





Mew đấy, một con người đã chịu nhiều những đau khổ cô đơn, giờ đã dũng cảm đứng lên giữ chặt lấy tình yêu hạnh phúc của mình. Vậy thì, tại sao Tong à, cậu lại phải né tránh?


Liệu, Tong có né tránh được suốt đời hay không? Liệu, Tong có thể tự dối mình không yêu Mew như cậu đã từ bỏ không? Liệu, một ngày nào đó, cậu có thể quên Mew không?





Câu trả lời là không. Và nhất định, một ngày nào đó, tình yêu và hạnh phúc mà cậu khát khao sẽ đến bên cậu, Mew à.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Sống là phải biết chấp nhận. Empty Re: Sống là phải biết chấp nhận.

Tue Jul 21, 2009 4:45 pm
Nghe giới thiệu phim cũng lâu lâu nhưng vẫn chưa coi cho đến cuối tuần vừa rồi. Vì người giới thiệu có bảo đây là phim dành cho teen.

Xem xong, chả thấy teen đâu ngoài mấy nhân vật tuổi teen. Cả 1 thông điệp của phim mang tính triết lý Á Đông hơi bị nhiều. Hay đến mức đáng sợ.

Phim gần gũi với mình hơn Brokeback mountain vì đơn giản là hoàn cảnh, tình cảm, cách cư xử khá giống cuộc sống người Việt - người nọ "lụy" người kia chỉ vì một chữ tình.

Ngưỡng mộ kinh khủng kịch bản và đạo diễn của phim. Phải là người đã trải nghiệm nhiều trong cuộc sống mới có thể viết và thực hiện nổi những tình cảm sâu sắc, tinh tế đến như vậy.

Tất cả các nhân vật trong phim đều có đất diễn rất tốt. Từ nội tâm của một người bà - một người già từng trải, thủ cựu và nhìn bên ngoài có vẻ ích kỷ như Mew lúc bé phát biểu nhưng đầy thương yêu, cố gắng giữ cho tình yêu còn mãi bên mình. Chỉ 1 lời thoại đại khái "bà lo rằng nếu bà bỏ đi, khi ông về sẽ rất buồn vì nhà không còn ai - mà ông đang ở đâu? Đang ở 1 nơi xa mà rất gần là trong tim bà.

Nhân vật người mẹ trừ đoạn cuối phim có nụ cười heo hắt thoáng qua, còn hầu như lúc nào cũng đăm chiêu đau khổ. Một người phụ nữ cứng cỏi rất phụ nữ - vùng vẫy quyết liệt với cuộc sống một cách cam chịu. Nghe mâu thuẫn nhưng là sự thực. Bà nghiêm khắc, khổ đau, vẫy vùng và cam chịu. Ta có thể thấy tính chất người phụ nữ Châu Á qua nhân vật người mẹ một cách tuyệt vời ở cách hành xử của bà: luôn muốn bảo bọc con mình, gia đình mình một cách "quá nhiều tình yêu đến mức làm người khác đau khổ". Nhưng như June nói :" không bao giờ là quá nhiều đối với tình yêu". Sự hy sinh, cam chịu thể hiện khi nghe tin con gái mình mất, bà mẹ lặng lẽ, nén đau và vỡ òa 1 mình. Nỗi đau dấu tuốt vào bên trong và vỡ 1 mình. Hoặc không mang tính hô hào, rùm beng, mà thấm sâu vào lòng ở đoạn bà chuẩn bị thức ăn mới cho chồng vào buổi trưa và ăn phần cơm nguội lạnh ban sáng người chồng không đụng đến. Không có gương mặt, dáng đi nào còn có thể đau hơn giống như người mẹ đã có khi biết đứa con trai duy nhất là gay. Có thể bà bị trách cứ khi "thẳng tay đàn áp" tình cảm của con mình, nhưng đó mới là phụ nữ, đó mới là người mẹ Á Đông - luôn "xù lông" ngay lập tức khi cảm thấy con mình bị " nguy hiểm đe dọa". Và càng là Mẹ hơn qua nụ cười của bà ở đoạn 2 mẹ con trang trí cây thông. Trước những hành động tưởng như ngớ ngẩn của Tong, bà như nhận ra sự nghiêm khắc đến mức hà khắc của mình và bà mỉm cười - 1 nụ cười mở, tắt, rồi lại mở đầy tình yêu bao dung và đẫm sự hy sinh dành cho con.

Đọc đâu đó thấy đàn ông thực ra là phái yếu quả không sai trong trường hợp này - một người cha. Ông có thể đối mặt với cuộc sống một cách mạnh mẽ nhưng không thể từ chối thương yêu đôi khi rất "mềm" với con của mình. Sự mềm lòng với con gái khiến ông suy sụp, dằn vặt và đi đến bờ vực của cuộc sống. Ông đã từng rất "nghệ sĩ" với trò chơi tặng quà lãng mạn và mang tính giáo dục con - " biết tìm và hưởng thành quả, cuộc sống luôn đầy bất ngờ. Ông đã có thể bỏ qua tất cả sự chăm sóc lặng thầm của vợ, bỏ qua trách nhiệm với đứa con trai còn lại nhưng ông đã bừng lên hy vọng sống khi gặp lại cô con gái "giả". Ông nghiệm dần ra tình yêu dành cho ông khi thấy vợ ăn phần cơm nguội lạnh mà ông đã nỡ lòng "không thấy". Ông biết tất cả, nhưng cố tình quên hay không còn dũng khí để rồi buông xuôi. Chi tiết ông tát vợ và chấp nhận sự trả đũa của bà liên tục là một chi tiết đắt giá. Ý tại ngôn ngoại nằm rõ trong chi tiết này, không còn gì có thể thể hiện rõ hơn tính cách một người đàn ông ở đoạn này.

June, cô gái tươi trẻ, rất giống phong cách 1 vài assitant của các hãng phim Thái Lan mà P có dịp tiếp xúc - năng động và phóng khoáng trong cuộc sống. Cô là nhân vật tưởng chừng chỉ là phụ thôi nhưng chính cô lại là 1 nút thắt của bộ phim. Cô đã "mở" cho người mẹ - một người luôn tự hào về sự từng trải - bằng chính kinh nghiệm xương máu của mình: "hãy tỏ rõ tình yêu của mình ngay khi có thể, đừng để đến lúc phải khóc vì muộn màng bởi sự cố chấp mà cứ ngỡ là rắn rỏi của bản thân". Có hơi quá 1 tí về June khi đạo diễn cho cô chơi trò tặng quà bí mật với người mẹ ở đoạn gần cuối phim - bởi cảm nhận riêng của P là cô còn quá trẻ để có thể làm 1 việc quá sâu sắc đến như vậy.

Sẽ là thiếu sót nếu không nhắc đến Donut và Jing - hai nhân vật teen của phim. Ở 2 cô gái đang lớn này, thể hiện rất rõ tính chất teen - một Donut hời hợt, có bạn trai như để sống đúng mode và 1 Jing rất teen, tin vào những điều "vớ vẩn" nhưng khi cần là người lớn vẫn có thể làm tròn vai. Cô bé đã khóc khi nhận ra Mew là ai, một cái khóc khác xa cái khóc bị phụ tình, bị đòn đau hay bị gì đi nữa. Cô khóc khác lắm, khóc chua cay, khóc vì sự bồng bột nhầm lẫn. Cô bé rất teen nhưng lại rất lớn, rất chững chạc đến bất ngờ khi buông tay Tong và òa khóc nức nở với bạn bè.

Tong có hấp lực về hình thể hơn Mew - ít ra theo P là vậy. 2 đứa trẻ có 2 hoàn cảnh sống khác nhau, được giáo dục khác nhau nên tính cách cũng khác nhau. Một Tong có phần ngây thơ, sống đúng theo tuổi của mình, làm những gì mình muốn đối lập với 1 Mew già dặn, hiểu đời và biết cư xử lớn hơn tuổi của mình. Một Tong luôn được bảo bọc, che chắn đối lập với 1 Mew tự lập từ bé. Một Tong chỉ biết nhận nhiều tình cảm từ gia đình đối lập với một Mew sống và cảm nhận những tình cảm sâu sắc bên trong từ người bà để biết cho hơn nhận. Một Tong còn chơi vơi để nhận ra mình là ai đối lập một Mew khẳng định bản thân ngay khi còn rất trẻ.

Tong và Mew - tưởng như 2 thái cực của cùng 1 lứa tuổi, nhưng lại rất hòa hợp trong việc cảm nhận nhau. Mew mạnh mẽ là thế, Tong nhìn ngây thơ vô ưu là thế, vậy mà, trong cái đêm nằm tâm sự, Tong đã lớn rất nhanh và Mew đã "yếu đuối đi" trong vòng tay Tong. Chỉ là 1 cái ôm cũng đã nói hết tất cả. Cao trào về việc lớn lên của Tong ở câu thoại " tớ không thể là bạn trai của cậu, nhưng không có nghĩa là tớ không yêu cậu", và Mew - bản chất vô ưu của tuổi trẻ hiện rõ qua nụ cười tươi rói để sau đó trở về với những giọt nước mắt một mình mà chỉ những người sâu sắc mới có thể có.

Tong và Mew còn rất trẻ, họ đang sống đúng cuộc sống mình có và biết sống đúng với điều mình quan tâm - tình yêu.

Sẽ là thừa nếu ca ngợi diễn xuất của tất cả các diễn viên. Nhưng nếu không làm thế e có lỗi. Tất cả các diễn viên không trừ một ai đã làm nên bản hòa ca đẹp rạng ngời mà không chói lóa.

Nói rằng phim cực hay, cực gần gũi với lối sống của chúng ta quả là không quá lời. Những tình cảm trong phim hợp lý, chặt chẽ đến mức không còn gì để nói, ngoài câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu là tại sao Mew phải sống 1 mình khi đang còn quá nhỏ sau khi bà mất? Bố mẹ Mew có cuộc sống riêng và nhẫn tâm bỏ mặc thằng bé hay sao?

Các đoạn trong phim xúc tích đến mức tuyệt vời, nó giống như cách làm việc của một phim quảng cáo hay- không thừa, không thiếu đến từng phân cảnh nhỏ. Màu sắc, góc máy không còn gì ngoài tiếng : tuyệt.

Kịch bản đã mượn hình ảnh cuộc sống người trẻ để đưa ra 1 thông điệp rất già: "tình yêu cần rất già nhưng cũng cần rất trẻ, phải luôn hiểu nhau, hy sinh cho nhau để mà sống. Tình yêu không bao giờ là quá nhiều"

Đừng nên so sánh giữa Bangkok love story và The love of Siam, bởi sự chênh lệch quá lớn. Ngoài các góc máy đẹp, cách edit màu rất tốt ra thì có thể nói chả còn gì trong Bangkok love story.

The Love Of Siam - một phim đáng để xem, dường như có thể nói đáp ứng được mọi lứa tuổi: với người trẻ, phim đã thể hiện thành công cuộc sống người trẻ. Ở người lớn tuổi, phim nói lên những nỗi đau mà phải trải nghiệm qua thời gian mới thông cảm được.

Mê lắm phim này.


phuong26vn
Sponsored content

Sống là phải biết chấp nhận. Empty Re: Sống là phải biết chấp nhận.

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết