Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Vì nhóc ấy là STRAIGHT. Empty Vì nhóc ấy là STRAIGHT.

Thu Jul 07, 2011 8:54 am
- Cấp báo, cấp báo...

Chưa kịp thấy mặt mũi đâu mà cả đám đã nghe tiếng la chói lói của thằng tể tướng từ cổng thành, vừa tiến vào điện ngọc nó đã quỳ một chân xuống, cúi đầu, cung tay rất điệu nghệ:

- Muôn tâu đại vương, hạ thần vừa mới bắt được một tù binh, nay xin dâng tới cho đại vương định đoạt ạh!

Tên đại vương đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, quay qua nhìn xuống, sau khi đã mấy bận nhăn nhăn cái mặt, đưa tay lên gãi gãi gò má liên tục bèn dõng dạc truyền lệnh:

- Quan tể tướng làm việc tốt lắm, truyền lệnh dẫn tên tù binh vào đây cho ta! Rồi khanh sẽ được trọng thưởng.
- Tuân lệnh đại vương!

Tên tể tướng hí hửng bỏ chạy ra ngoài, sau một hồi cả đám nghe tiếng lí nhí và thấy nó dẫn vào một tên tù binh mới. Thằng tù binh đang ngỡ ngàng nhìn văn võ bá quan với đôi mắt đầy kinh ngạc pha lẫn thích thú thì bị tên tể tướng đá cho một phát và quát lên:

- Ai.. da... cha chả.... thằng này thật là vô lễ! Thấy đại vương trước mắt mà còn không biết nhanh chân quỳ xuống?

Thằng nô lệ không biết ất giáp gì hết, tự nhiên bị đá một cái đau điếng nên hoảng sợ ngồi bẹp luôn xuống đất, mặt mày mếu máo. Triều thần xung quanh thấy thế bèn bật cười, thằng tể tướng cũng không ngoại lệ, thậm chí nó là đứa cười to nhất vì đã có công lớn trong việc tôn vinh sự oai nghiêm của đại vương. Thằng đại vương ngồi trên ngai vàng im lặng, hắn liên tục vuốt hai cái râu dài thoòng đeo tuốt trên đầu rồi hùng dũng phất cái áo choàng ra lệnh tiếp:

- Tể tướng có công trạng bắt được tù binh mới, mau lên đây cho trẩm ban thưởng!

Cả đám triều thần trầm trồ bàn tán, nhìn tên tể tướng đang nghênh mặt, nở lỗ mũi, lồm cồm "leo" lên ngai vàng. Thằng đại vương thì với tay kéo một nhánh cây bình bát đang đung đưa gần đấy bứt mấy lá rồi trao nó:

- Thưởng cho ngươi ba ngàn lượng bạc đó! Lui xuống đi!

Sau khi giơ hai tay, kính cẩn đón nhận ngân lượng rồi lui xuống đất, tên tể tướng hung hăng nhào tới giành chỗ với một tên quan đang ngồi gần đại vương nhất. Biết thằng tể tướng được sủng ái nên chẳng đứa nào dám hó hé cãi lại, chỉ âm thầm nê cái đít xích ra. Bấy giờ đại vương mới bắt đầu ngồi ngay ngắn, hắn chỉ tay xuống giữa cung điện la lớn:

- Quânn... sĩ... đâuuuu!

Cả đám đồng thanh hô to:

- Dddddạ!
- Mau đi khắp giang sơn, tìm hái Nhân Sâm Quả lên cho Trẫm làm yến tiệc ăn mừng! Ai dâng lên cho ta nhiều nhất sẽ được trọng thưởng.
- Tuân lệnh đại vươnggg!

Cả đám tiếp tục hét hết công suất rồi nhanh chóng đứng dậy, mạnh đứa nào đứa nấy túa ra muôn hướng, tên tể tướng bấy giờ mới tới kéo tay thằng tù binh mới vẫn hãy còn đang ngồi đó như trời trồng quan sát mọi thứ với đôi mắt tròn xoe:

- Theo tao đi hái Nhân Sâm cho đại vương mau lên!
- Không cần đâu! Ngươi hãy đi một mình đi, để hắn lại đây cho ta tra khảo!

Đại vương bất ngờ lên tiếng làm thằng tể tướng chỉ còn biết ngoan ngoãn: "Dạ!" một tiếng rồi la í ới chạy đi theo tụi kia mất tiêu.

Nãy giờ từ rất lâu, tên Đại Vương chỉ lén quan sát thằng tù binh, khi cả đám lâu la rũ nhau đi hết, thì hắn mới dám chuyển sang nhìn nó chằm chằm, thậm chí là mắt không chớp lấy một cái. Sau mấy bận ngước lên thật nhanh thấy đại vương vẫn còn dòm mình ngấu nghiến, thằng tù binh mới nở một cười thật nhẹ để... làm quen. Tên đại vương há hốc mồm ra tiếp tục, nó nhảy phóc xuống đất nắm tay kéo thằng tù binh đứng dậy và ngượng ngùng hỏi:

- Mày tên gì vậy?
- Dạ... em tên Tân.

Vừa lấy tay phủi đống đất và lá cây khô dính đầy từ quần tới chân thằng tù binh khổ sở than:

- Chết rồi, dơ đồ em rồi, một chút về nhà chắc bị đánh quá!

Thằng đại vương thấy vậy nổi lo lắng cũng bị lây sang, nó khum người xuống lấy tay đét nhẹ vô đít thằng tù binh soành soạch, sau đó đại vương nhe răng ra cười nói:

- Không sao đâu, sạch rồi đó, nhìn kỹ mới thấy dơ có chút xíu. Tí nữa về nhà, khi bước vô cửa mày lấy tay che lại rồi chạy đi tắm liền. Biết chưa!
- Dạ!

Tên tù binh ấy lại gật đầu nhoẻn miệng cười làm mặt thằng đại vương đỏ rần lên. Hắn nở lỗ mũi nói tiếp:

- Nếu còn sợ dơ, một chút mày leo lên ngai vàng ngồi kế tao nè!

Thằng tù binh thoáng ngập ngừng nhìn cái mả, nó e dè:

- Té sao anh?
- Xì... cái mả thấp chủm vậy cũng sợ. Lại đây, tao đở mày lên cho, hồi nãy mày không thấy thằng tể tướng leo lên sao?

Thằng tu binh lại reo lên:

- Trời! Anh Lít được làm tới chức tể tướng lận hả anh?
- Ừh! Chứ sao!

Đại vương quan sát thằng tù binh, thấy ánh mắt ngưỡng mộ của nó dành cho thằng tể tướng bèn mỉm cười thật hiền, nó âu ếm nắm tay nói với thằng tù binh:

- Nếu mày thích, tao sẽ cho mày làm một chức khác bự hơn luôn! Leo lên ngai vàng đi, tao vịn cho!

Hai đứa hì hục leo rồi chia nhau ngồi lên cái mộ bia. Thằng tù binh nhìn xuống đất, nó hơi run run một tí, thấy thế thằng đại vương một tay ngập ngừng khoát qua vai nó vỗ về trấn an, một tay đập vô ngực phành phạch:

- Có tao ở đây bảo vệ rồi, mày đừng có sợ té!

Thằng tù binh nhún vai quay qua tiếp tục cười. Thằng đại vương nuốt nước bọt nói:

- Mày cười dễ thương ghê!

Được đích thân đại vương khen tặng, thằng tù binh lại bẽn lẽn nhe răng ra khoe nữa. Nó càng làm thế thằng đại vương càng hào hứng, quơ tay múa chân thị uy:

- Mày chờ chút xíu đi, tụi nó đi hái Nhâm Sâm Quả, tao với mày ăn chung!
- Dạ!

Thấy thằng tù binh chỉ lễ phép gật đầu với thái độ bình thường nên tên đại vương bèn nói lớn:

- Trời! Mày không biết gì hả? Ăn Nhâm Sâm Quả vô là sẽ được trường sinh bất lão đó!
- "Trường sinh bất lão" là sao anh?

Bấy giờ thằng đại vương mới vỡ lẽ ra vì sao tên tù binh không bất ngờ hay tỏ vẻ sung sướng khi được ăn Nhân Sâm Quả, nó ngô nghê giải thích:

- "Trường sinh bất lão" tức là mày sẽ được sống hoài.... hoài luôn. Mày sống tới lúc gần chết nhưng mà mày vẫn... còn sống chứ chưa chịu chết nữa! Vậy đó!

Tên đại vương cố ý kéo dài chữ "hoài" ra để cho thằng tù binh biết sự "lâu ơi là lâu" của việc "trường sinh bất lão", không biết thằng tù binh có hiểu hay không nhưng thấy đại vương có vẻ phật ý nên nó cũng ráng làm như đã am hiểu, nó reo lên:

- Trời ơi, đã vậy hả anh?

Như đã chờ đợi sẳn điều đó từ thằng tù binh rất lâu nên tên đại vương tiếp tục vễnh mặt lên, vuốt râu cười:

- Khà, khà, khà Chứ sao!
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Vì nhóc ấy là STRAIGHT. Empty Re: Vì nhóc ấy là STRAIGHT.

Wed May 29, 2013 10:31 am
[2.]
=====

Chưa đầy mấy giây sau, lũ lâu la đã la ó khí thế và tụ họp đầy đủ dưới ngai vàng. Đứa nào đứa nấy cũng khúm núm, bụm một đống trái gì đó lí nhí, tim tím đầy trong lòng bàn tay. Thằng tể tướng bất ngờ lớn tiếng:

- Ê! Thằng tù binh này thật là khi quân phạm thượng, leo xuống đất ngay, ai cho mày lên đó ngồi?

Nói xong nó còn hùng hổ nhào tới tính kéo chân thằng tù binh xuống nữa. Nhanh như cắt vị đại vương hất cái áo choàng đang cột ở cổ hét lên:

- Tể tướng dừng tay lại! Đó là thánh chỉ của trẫm!

Cả đám ở dưới cùng ồ lên như bị bất ngờ dữ dội. Còn thằng tể tướng thì mặt đỏ gay, nó cộc cằn quát:

- Đại vương chơi ăn gian quá! Thằng tù binh này mới bị bắt về chưa có bị hành hình gì hết, lẽ ra nó phải làm binh lính trước, tự nhiên cái cho nó ngồi lên ngai vàng liền. Nghỉ, hổng chơi nữa tụi bây!

Nó giơ tay lên làm đống Nhân Sâm rơi đầy xuống đất, rồi quay qua tụi kia phát động phong trào làm đảo chính. Mấy đứa kia chỉ dám xì xào rôm rã chứ chưa thằng nào lớn tiếng. Thằng tù binh đang ngồi kế đại vương, nghe thằng tể tướng hét ra lửa phản đối mình nên đâm ra xanh mặt, ánh mắt buồn thiu, đượm đứng dậy, an phận leo xuống đất. Vị đại vương lúc đầu đang bối rối, chưa biết phản ứng thế nào, nhưng thoáng nhìn vào đôi mắt như hút hồn, sợ sệt của thằng tù binh, nó nóng máu chụp tay thằng nhóc lại rồi la lớn:

- Tể tướng im lặng coi! Chưa nghe trẫm giải thích gì hết mà đã um sùm, thật là to gan!

Thằng tể tướng cũng hung dữ không vừa, mặt nó ngầu lên, nước mắt đã bắt đầu chảy dài ra, thay đổi cách xưng hô luôn:

- Chứ em nói không phải hả? Thằng Tân nhỏ tuổi hơn em nữa, nó mới xuống chơi bữa đầu tiên chưa gì anh đã cho nó lên ngai vàng ngồi chung rồi, không phải anh chơi ăn gian là gì?

Nói hết ra những bức xúc của mình xong, nó òa lên khóc ngon lành. Thằng đại vương có lẽ cũng quen với tình huống khóc nhè như vầy nên mới bỉu môi:

- Trời ơi! Chưa gì đã khóc, tại vì nó làm tù binh nên tao mới cho lên đây ngồi kế chứ bộ! Không biết thì đừng có nói!

Vừa khóc thằng tể tướng vừa la làng:

- Tù binh gì mà được lên ngai vàng ngồi kế đại vương, sướng quá dzạ?

Thằng đại vương tỉnh bơ giải thích:

- Thì sau khi mày bắt về làm tù binh, tao phong chức mới cho nó...
- Chức gì mà được ngồi kế đại vương chứ hả? Mới vô lẽ ra phải cho nó làm lính lác trước chứ!

Có lẽ theo suy nghĩ của tể tướng, chức tước được đại vương phong hàm phải to, phải bự lắm mới được ngài ưu ái cho ngồi chung, nên nó quyết tâm chống đối tới cùng với sự bất công này. Thằng đại vương ngập ngừng nhìn tên tù binh một chút rồi nói:

- ... tao cho nó làm THÁI GIÁM ngồi kế tao, để tiện hầu hạ tao đó! Có được không? Hay là mày không muốn làm tể tướng mà thích làm THÁI GIÁM? Vậy thì lên đây ngồi kế tao nè!

Nghe tới hai từ THÁI GIÁM cả đám ồ lên, vỡ lẽ ra và ôm bụng cho một tràng cười rũ rượi. Thằng tể tướng đang hăng tiết tranh cãi, để mặc cho nước mũi chảy ròng ròng sắp xuống tới miệng, nghe đại vương tuyên bố chức mới của thằng tù binh cũng nhe răng ra cười như khỉ.

- Há... há.... đại vương chơi ác ghê! Cho thằng Tân làm Thái Giám mà thằng Lít (tể tướng) cũng ganh tỵ... đổi chức cho thằng Lít làm Thái Giám đi!

Thằng đại vương bấy giờ mới cười khẩy hỏi tên tể tướng, vẻ mặt bắt đầu chuyển sang giận dỗi:

- Sao? Giờ mày có ý kiến gì nữa không? Muốn làm Thái Giám không?

Thằng tể tưởng vẫn còn đang cười và lắc đầu khoái chí với sự công bằng của đại vương, nó vô tư:

- Ai biết nè, tưởng anh cho nó chức gì bự hơn em chứ! Thôi chơi tiếp đi tụi bây! Há.. há... thằng Tân được làm Thái Giám.

Thằng đại vương thở phào nhẹ nhỏm vì đã nhanh trí kịp thời xử lý một tình huống vô cùng cấp bách liên quan mật thiết tới sự an nguy của quốc gia, mém một chút xíu nữa là cả một cơ đồ bị sụp đỗ dưới chân. Bỏ lại sau lưng cảnh thằng tể tướng vừa hết khóc, hãy còn lau những giọt nước mắt chưa kịp khô, đang say sưa cười nói gì đó với tụi triều thần về vấn đề liên quan tới hai từ: "Thái Giám" với vẻ mặt vô cùng hả hê. Nó quay qua, định tìm ánh mắt của thằng tù binh để chia sẽ nổi vui mừng thì chợt khựng người lại: Trước mặt nó, bờ vai tên nhóc tù binh đang run lên từng hồi, đôi bàn tay nhỏ bé của chú nhóc đưa lên mặt quẹt liên tục, hai hàng nước mắt nhạt nhòa...

Thảng thốt tới sững sờ trước cảnh ấy, thằng đại vương nhào tới, nhưng chưa kịp chạm vào tay thằng tù binh thì chú nhóc nhỏ đã hất nó ra, nhìn bước chân vừa e dè vì độ cao, vừa vì giận dỗi của nó mà thằng đại vương bổng nghe chết lặng. Nhóc tù binh hít một hơi thở, lấy hết can đảm rồi nhảy từ trên mả xuống đất. Nó ngã cái đụi. Đám kia được thể cười lớn hơn:

- A ha... thằng Thái Giám bị té kìa bây! Ê... sao không ở lại hầu hạ đại vương mà chạy đi đâu vậy hả Thái Giám?

Thằng tù binh siêu vẹo, cố đứng dậy, nó phủi tay chân để đất đá và lá khô rớt xuống hết, rồi tiếp tục quẹt nước mắt bỏ đi một nước không thèm ngoái đầu lại nhìn ai nữa.
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết