Truyện và phim Nam yêu Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:39 am
Tác giả: Quân Bưởi (nhoxQuân - Táo Xanh.net)


- thằng chó, mày có đứng lại không?? Tao giết mày
- tao thách! Đồ lợn 8 vía
………..
Bạn thấy không. Tôi- 1 người hiền lành, dễ thương, trìu mến như thế này( chém gió đó) mà đã phải thốt ra những lời như vậy đấy.

Tôi – năm 17t – đại học năm 1

Tôi thi đi đỗ 1 trường đại học khá danh tiếng tại hà nội.
Vui lắm, sướng lắm, cười toe toét.
Đại học với tôi là 1 màu đỏ chói lóa. Những chương trình tình nguyện, những bạn gái xinh (chân dài) ôi, tôi thích bạn gái nào xinh mà chân dài lắm. tôi mơ dc ôm đùi ngủ mà (bệnh quá nhưng thật L giờ chỉ thích ôm zai thôi nhé)

Ngày nhập học, tôi không ngủ mà ngồi cả đêm chờ tới sáng. Chải chuốt, vuốt sáp, chỉnh tề quần áo. Đi trên con xe máy dc mua vì trúng đại học, tôi cảm thấy mọi thứ thật vui vẻ. Từ lão già bơm xe khó tính đầu đường tới cô bán xôi chuyên môn bốc ít xôi (dù đã trả nhiều tiền) ….

Quay trở lại ngày nhập học đầu tiên. Tôi lâng lâng, chính xác là sợ. chắc hẳn ai cũng nhưu tôi thôi, nếu mới quen ngày đầu tiên mà cười hí hửng xong chạy ra bắt mặt làm quen thì ắt sẽ bị kêu là điên rồi. Tôi lại tính rụt rè trước đám đông nữa
Lớp của tôi không đông lắm, đập vào mắt tôi là zai nhiều hơn gái. Mà con gái thì chả ai chân dài cả. tôi chỉ thích chân dài thôi T___T~

Ah quên, tôi học sớm 1 năm nên đã vô đại học. hề hề, bổ sung. TIếp tục mạch truyện nhé

Hồi hộp, tôi kiếm cho mình 1 chỗ ngồi gần cửa, không quá nổi bật (tôi với 1 chiếc quần bò đen, áo sơ mi kẻ, giày hiphop) tôi ngồi khép nép và ngoan hiền như 1 chú nai tơ đó. Mà chính xác thì lúc ddso tôi là nai mà, giờ thì tôi sang 1 level khác rồi.

5p sau…. 1 thầy giáo đạo mạo bước vào. Sau 1 màn chào hỏi, thầy bắt đầu tới cán sự lớp. Tính tôi hám danh, lại thích được làm chức vụ gì đó (cho nó oai) nên ko biết sức mạnh nào mà tôi đã giơ tay khi thầy hỏi: “ đã ai từng có kinh nghiệm làm cán sự chưa?” (trong khi tôi chưa làm bao giờ)

THế là đùng 1 cái. Từ 1 anh chàng bình thường, tôi có thêm chức danh: lớp trưởng

Tôi cười sung sướng, mãn nguyện.

Tôi lâng lâng, ôi tôi mơ. Bỗng có 1 tiếng nói phá hỏng giấc mơ của tôi: “thưa thầy, lớp trưởng của cả lớp gì mà bé như cái kẹo vậy a, em nghĩ bạn ấy vào nhầm lớp”

Thế là cả lớp cười. tôi thì ngượng. chỉ ước có cái lỗ chui xuống. tôi không hiểu ai có thể phát biểu ra câu đó. Bức xúc quá, khó chịu quá.

Ngó nghiêng, tôi biết nó phát ra từ bên kia, nhưng mà tôi không tìm ra kẻ nào đã dùng búa đập giấc mơ của tôi thành mấy mảnh.

Tan lớp, thầy dặn dò 1 số thứ. Tôi lên bục giảng để thầy hướng dẫn 1 chút.
Thế là tôi gặp kẻ đã gây ra sự xấu hổ của tôi.

Bạn trẻ ấy đã cho tôi thêm 1 câu: ““đi nhầm lớp rồi em ơi, ở đây không chứa chú lùn”

Cả đám cười, thế là tôi lại thêm 1 lần mếu.

Mồm tôi méo xệch. Sao tôi đen đủi thế này?? Hay tại sáng nay tôi ăn xôi trứng?? hay tại lúc nãy tôi ra đường gặp ai xinh nên xui?

Nhưng tôi không đủ can đảm nói lại…

Tôi ghét lắm lắm khi nói tới chiều cao của mình. Với chiều cao khiêm tốn, tôi rất nhạy cảm khi ai nhắc tới chiều cao. Và 1 chi tiết nho nhỏ nhưng không kém phần quan trọng là đứa tôi ghét lại cao hơn tôi 1 cái đầu. tức là 1m82. Lúc hắn đối diện với tôi, là lúc tôi đang đối diện với ngực hắn.

Lần đầu tiên nói chuyện, tôi đã phải ngước lên nhìn. Tôi không biết nói gì bây giờ, mới quen, độp 1 cái, hắn cho tôi 1 cú. Tất nhiên là tôi ko dại gì nói lại, tôi chỉ cười thôi. Tất nhiên là cười đểu.

Kết thúc 1 ngày đầu tiên đại học của tôi

Tôi- chuỗi ngày đại học – kinh dị, khủng khiếp!

Tôi vẫn lâng lâng với cảm giác được làm lớp trưởng. Thích lắm chứ. Tôi khoe hết từ bố mẹ tới bạn bè. Vì tôi thích ra oai mà. Bỗng chợt hiện lên 1 viễn cảnh: “ tôi đứng trước lớp, nói rất nhiều nhiều nhiều, các bạn ánh mắt ngưỡng mộ”. Đang ăn cơm, nghĩ tới đó, cười toe toét, mẹ nói tôi hâm vì đang ăn tự dưng cười.

Thế mà đời không như là mơ.

Tôi bật mặt ra với đủ thứ phải lo với cương vị lớp trưởng.

Nghĩ lại thì mình cũng là 1 lớp trưởng vô cùng dễ mến và hiền lành đó chứ. Vì vậy mà tôi mãi không thu dc đủ tiền quỹ lớp L

Aigooo. Tôi kể cho bạn tôi được vinh danh trước toàn lớp chưa nhỉ?? Tôi được vinh dự khắc tên lên thanh cửa lớp với dòng chữ: Q quằn quại.

Vâng, người đã đóng dấu điềm chỉ tên tôi lên đó là anh chàng mà tôi vẫn nói trên. Nó cao hơn tôi, cho nên viết thì dễ, còn tôi: xóa thì khó.
Tôi chợt trách: “sao không cho tôi cao ít nhất bằng nó, để tôi không oán than cái chiều cao lùn dí lùn tịt của mình”

Thế là tôi nổi tiếng nhất lớp, ai cũng biết, ai cũng có thể gọi tôi bằng mấy cái tên dị dị mà tôi không ưng chút nào.

Tức lắm chứ, điên lắm chứ. Nhưng biết làm sao, tôi không thuộc dạng người có thể chửi vô tội vạ, cũng ko phải thuộc dạng cơ bắp cuồn cuộn như tinh tinh để có thể ra oai. Người ta nhìn vào tôi là 1 cậu bé mặt hiền lành (tự sướng đấy), cao bình thường (chưa được m7) và ai cũng có thể đè ra đánh.

Tôi chỉ sợ những bà la sát của lớp. mấy chị 89 88. Tôi học sớm nên là em út, họ luôn bắt tôi gọi là chị. Nếu không gọi họ sẵn sàng đè ra bấu véo.

Thở dài 1 cái nào. Tôi chỉ muốn xây dựng hình tượng 1 anh sinh viên thư sinh, chăm ngoan, ai cũng quý. Thế mà giờ nó biến tướng than thế này đây.
Ngày qua ngày, những lời trêu chọc cũng theo cấp số nhân. Tôi không nhớ chi tiết từng câu từng chữ. Nhưng tôi không ưng những cái đó. Tôi nói thì mọi người nói là có quý mới trêu, tôi thì thấy cứ ấm ách chứ chả vui gì cả.

Chàng đầu trò, trùm trêu tôi là anh chàng mai sau tôi sẽ yêu đấy. Nhưng lúc này thì chưa. T ôi ghét. Theo kiểu khủng khiếp, điên dại. Như kiểu 1 mối thù, 1 kẻ thù.

Tôi không hiểu sao trên đời có 1 đứa như vậy. tôi có trêu ai bao giờ đâu, thế mà nó cứ đè đầu tôi ra mà làm trò.

Tôi hay cười, chỉ cười trừ thôi. Vì đó là cách tốt nhất tôi tránh mấy cái cảm xúc không hay ho.
Thế mà cây muốn lặng, gió không đừng. Nó thốt 1 câu: “mày làm gì mà yểu điệu như con gái thế, chả ra dáng thằng đàn ông chút nào, hay là 8 vía( chỉ gay đó)”

Ôi trời ơi, bỗng dưng trong người máu trai trong người trỗi dậy. tôi gào lên mà không kiềm chế được: “ này, sao mày cứ trêu tao thế. Thế bây giờ mày muốn cái gì?”

Mặt nóng bừng bừng, tôi chỉ muốn tả xung hữu đột. trong 1 phút lắng đọng, tôi chợt vẽ ngay ra 1 viễn cảnh:” tôi xông vào, đấm túi bụi, cầm gậy đánh cho tơi bời. và hắn phải van nài xin lỗi tôi”

Quay trở lại thực tại, nó đáp: “ chả muốn gì, tao chỉ nói sự thật thôi”

Thế đấy, giấc mơ chỉ là giấc mơ, tôi không đủ can đảm lao vào nó. Như lấy trứng chọi đá, gà chọi đà điểu, người chọi voi vậy”

Tôi trẻ con mà. Thế là tôi lật đật xuống căng tin ngồi ăn mì, vừa ăn vừa buồn. sao tôi dễ bị bắt nạt như thế, sao người ta cứ mang tôi ra làm cái để cười?

Và từ hôm đó tôi quyết tâm nói chuyện nhiều hơn để lôi kéo đồng bọn về phía mình.
Nói thì dễ vậy mà không dễ chút nào. Tôi không biết nói chuyện gì về đề tài bóng đá hay thể thao, cũng mù tịt khoản hàng họ gì đó.
Thế là tôi lại ngồi nghe, lại cười trừ. Vì tôi không biết chém bão ra cái gì bây giờ.

Ác mộng của đời tôi khi giờ nó sang ngồi sau tôi. NGày ngày bị tra tấn, hết chọc, rồi ngoáy, rồi xỉa đểu. tôi không nghĩ nếu hắn tham gia vào đội cai quản ngục tù, ắt hẳn sẽ được phong huy chương danh dự.

Tôi không hiểu sao ông trời đày tôi như thế??? Người ta nói ở hiền gặp lành, tôi thì ở hiền gặp quỷ sa tăng mất rồi. trời ơi, tôi muốn siêu thoát khỏi tình cảnh tra tấn về tinh thần này.

Tôi thích giờ triết học lắm. vì tôi có thể tha hồ mang mấy cái lí luận mà tôi hằng ấp ủ để nói ra. Bữa đó giảng về trứng và gà. Tôi cũng phát biểu hăng say. Mọi người vỗ tay, tôi sướng. cũng đơn giản thôi, tôi thích được tung hô mà.
Thật là 1 ngày ưng ý với tôi, 1 ngày màu hồng chói lọi, 1 ngày rạng rỡ. Nhưng đúng theo kịch bản, tôi lại quay trở lại giờ tra tấn với đủ thứ chọc chọc, ngoáy ngoáy, lảm nhảm từ 1 đứa ngồi sau mình. Bức xúc lắm, kìm nén lắm, tôi quay lại và nói: “mày điên ah?”

Ơ. Nói thế là không có gì sai đúng không?? Vì hắn trêu tôi mà. Nhưng mà cái sai của tôi là tôi lại nói hơi to, sai hơn nữa là lúc đó cả lớp đang im lặng. và thế là lời mỹ miều đó lọt vào tai cô giáo tôi. Cô bắt tôi đứng dậy, đi ra ngoài. Tôi muốn thanh minh, nhưng cô lại nói: “không nhưng nhị gì hết, anh ra ngoài để tôi dạy”

Tôi ấm ức lắm, xách cặp đi về. tôi chỉ muốn gào lên cho hả tức, nhưng vậy thì giống trong phim quá, tôi lại bị kêu là điên mất. tôi lật đật đi về, và tôi bắt đầu tập xác định kẻ thù cho mình: chính hắn!

Hình như chu kì giữa tôi và nó không bao giờ thay đổi: tôi điên lên thì nó sướng.
Tôi cứ gào lên, nó lại cười. Thế là cả lớp lại dc 1 trận cười vì tôi đuổi nó dọc cả giảng đường. dĩ nhiên là tôi không thể bắt kịp rồi.

Cứ tàng tàng như vậy thì sẽ không có gì dáng nói. Tôi cũng có cao trào cho câu truyện của riêng mình. Và nó không phải 1 cao trao vui vẻ.

Các bạn sinh viên đã tập quân sự rồi chứ?? Tôi không thích tập quân sự. vì người tôi vốn yếu, như gà hen ấy. chạy 1 chút là thở hổn hền. bật mí với các bạn là dù sắp bay ra khỏi trường nhưng tôi vẫn nợ tất cả các trình của môn thể dục ( nghĩa là tất cả các môn thể dục)

Quay lại thời đó. Tôi ghét nên tôi cũng lười. Tôi không giỏi mấy vụ lăn lê bò toài ném rồi cầm súng… thế là 1 lần nữa tôi bị anh chàng mai sau tôi sẽ thích đem ra làm trò đùa.

Tôi không nhớ rõ hắn đã nói câu gì, nhưng lúc đó tôi cảm thấy quá bị xúc phạm. nhưng tính tôi lại không thể nào mà nhảy vô đánh 1 ai đó, cũng không biết chửi bậy bạ kiểu như thế nào.

Bạn biết tôi thế nào không?? Tôi xin thấy về, ra phía sau trường ngồi. Tôi nghĩ lại mấy lời trêu của hắn. lần đầu tôi khóc vì bị trêu. Quá trẻ con và quá bi lụy đúng ko các bạn?? nhưng thực sự tôi đã khóc vì bị trêu đó. Tôi khóc nức nở. chỉ muốn khóc. Tôi chỉ không hiểu, tôi đã làm sai gì, đã chọc ngoáy gì để bị nói tới mức mình khóc thế này. Hay tôi quá yếu đuối? cứ khóc thôi. Và thật không may cho tôi, do trời sắp đặt hay không, mấy cô bạn của lớp lại đi ra căng tin và thấy tôi ngồi 1 chỗ khóc.

Ngày hôm sau, tôi đã trở nên hot với lớp hơn vì tin giật gân: “bạn Q khóc…”
Tôi là em út trong lớp mà, dù bị trêu nhưng mấy bạn gái cưng lắm. các bạn ấy mắng cho hắn 1 trận. Tôi cười trừ thôi, nói không có gì, bỏ qua đi. Cũng không hay ho gì để nói, con trai mà khóc thì thật ko hay ho chút nào. Yếu đuối, đó là từ để miêu tả tôi khi đó.

Hắn nhìn tôi, không nói gì, chỉ biện minh với mọi ng là trêu thôi, không có ý gì. Tôi đợi hắn xin lỗi, thực sự tôi nghĩ hắn sẽ xin lỗi tôi. Nhưng lại không có gì. Lãng xẹt.

Cả ngày hôm đó ko ai nói về tôi cả, hắn cũng thế, không động tới tôi gì. Và tôi như đã vô hình với hắn. thật hạnh phúc. 1ngay mà tôi mong ước cuối cùng cũng tới, dù bị mang tiếng con trai mà khóc không bằng con gái cũng được.

1 ngày, rồi 2 ngày… 1 tuần như thế. Những n gày yên bình.
Hắn coi như tôi không tồn tại, dường như những truyện trước đó chỉ là tôi mơ tưởng ra thôi. Tôi cũng không dại gì bắt chuyện đâu. Vì tôi thốt ra câu nào là hắn có lí do nói tôi mà.

Bạn tôi nói với tôi rằng: emà 1 người rất dễ bị trêu, không hiểu sao ngay cả chị nói chuyện với em cũng muốn trêu em (1 người chị mà tôi quý)

Thế đó. Bỗng dưng tôi lại nhớ bị trêu. Hay gián tiếp tôi nhớ hắn??

Ôi trời. lúc đó tôi không có ý nghĩ tôi là gay đâu nhé. Chỉ là 1 cậu sinh viên thích các bạn gái xinh xắn đáng yêu thôi. Nhưng vì bị trêu thành 1 thói quen hay sao, bỗng dưng tôi lại nhớ?
Đêm về, tôi không ngủ được. cứ trằn trọc vì những suy nghĩ vớ vẩn. trong đó cũng có 1 chút nhớ…. Nhớ khi bị hắn trêu. Ngồi ở bàn học, muỗi đốt ngứa cả chân mà tôi tự dưng lại cười. ôi thôi rồi, tôi nhớ con trai ah??
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:40 am
Có những cảm xúc tôi không thể hiểu được. rõ rang tôi là con trai, cũng có tờ rym, sao lại nhớ con trai?
Và những cái sau này của tôi còn quá sức tưởng tượng hơn.
Có vẻ đây là quãng thời gian đầu tiên từ khi nhập học tôi thực sự để ý hắn là người thế nào.
Dân thể thao dường như ai cũng cao, cơ bắp thì không thuộc dạng to nhưng cũng chắc (nhìn thì tôi nghĩ vậy) và hắn khá là bảnh trai. Tôi không biết tả thế nào cho đúng với cái mặt hắn. nhưng giờ tới tôi mới nhận thấy là có rất nhiều bạn gái có cảm tình tốt với cậu chàng này.
Nụ cười cũng hay hay, tít mắt để cười. nhưng răng thì hơi vàng, chắc là lười đánh răng hoặc hút nhiều thuốc lá rồi!
Đang lơ mơ, tôi bị quay lại thực tại bởi môn chinh trị ru ngủ. sao người ta không tuyển những cô giáo xinh để dạy nhỉ? Chỉ toàn các thầy giáo ,cô giáo đã già rồi. buồn ngủ lắm cô ơi…
Ơ, mà vấn đề chính là tôi đang tia zai dấy ah??
Tôi để ý con trai! Đây là suy nghĩ tôi chợt thức tỉnh khi nghe tới Mac – le nin. Như Niu tơn phát hiện ra định luật hấp dẫn, tôi lại phát hiện ra tôi tia con trai.

Hắn vẫn bơ tôi! Từ cái ngày nghe tin tôi khóc vì vụ đó đó đó…

Tối đó về, tôi lên google và search từ gay.
Nhiều lắm, nhiều thong tin lắm. chỉ có điều nó quá mới mẻ với tôi thôi. tôi không hiểu hay là tôi bị bệnh.
Tôi đâm ra sợ, tôi cảm thấy mình thật bệnh hoạn khi có những cái suy nghĩ như thế này. Tôi đọc mất 1h , từ các báo này qua báo khác. Tôi không biết nữa? hay là mình là kiểu thích cả zai lẫn gái?
Quay cuồng, đau đầu lắm. Tôi cứ lo lo, nhỡ mai sau tôi thích con zai thì sao tôi lấy vợ được. trằn trọc… nhưng cuối cùng thì tôi cũng ngủ dc.

1 tuần sau…
Thế là đã hơn 2 tuần hắn vô hình với tôi mà cũng ngược lại.
Tôi tự dưng không thích vậy. nhưng tôi cũng biết nói gì.
Hắn và đám con trai thường bàn về bóng đá, rất rất thích bóng đá. Tôi thì chỉ thích không khí thôi, chứ có 1 quả bóng bay qua bay lại. tôi lại 4 mắt nữa, xem chóng cả mặt. rồi tới game, rồi tiếp tới mấy thứ linh tinh. Thế là tôi lại lặng thinh, ngồi nghe trợ thính.

Giữa học kì rồi, tôi cần thu nốt quỹ lớp, bao nhiêu ngày 20/10, 20/11… sẽ cần tiền. tôi lật đật đi từng đứa kêu và trong danh sách đó cũng có tên hắn.

- “ ê, mày đóng tiền quỹ lớp cho tao đi. Đã giữa học kì rồi, tao sao chạy theo bọn mày được”
- “ bao nhiêu” – nó hỏi tôi cộc lốc thế thôi
- “ 50k”
- “ mai tao đưa”

Kết thúc 1 đoạn hội thoại lãng xẹt sau hơn 2 tuần không nói chuyện. tôi thấy cụt cả hứng. thực sự toi mong chờ nó sẽ nói cái gì đó khác khác cơ…


…..ngày … tháng… không nhớ
Mẹ của hắn đến gửi cho tôi giấy nghỉ ốm của hắn. bác có nói với tôi rằng hắn bị đau ruột thừa và đang nằm viện.
Anh em bằng hữu của hắn ở lớp rủ nhau đi thăm, các bạn gái cũng tất bận đi thăm. Cũng đúng thôi, 1 người được nhiều người quý vậy cơ mà. Tôi cũng muốn đi thăm, nhưng mà lại lười, và ngại nữa.

Đúng trong tuần đó có 1 số môn kiểm tra, tôi có xin phép dùm hắn. Hề hề, là 1 người lớp trưởng dễ thương, tôi ko nỡ lòng để ai trong lớp bị thi lại hay học lại cả. Tôi chép bài rất đầy đủ, dù năm 1 chỉ mới học đại cương thôi, nhưng tôi hầu như chưa bỏ tiết nào cả.

Tôi nhớ hôm đó là thứ 6, học xong thể dục, tôi đi xe qua bệnh viện bạch mai. Sau 1 hồi tôi cũng mò ra chỗ phòng đó.

Tôi không thích mùi bệnh viện, khó chịu và đáng sợ. tôi ghét mùi sát trùng.
Hắn nằm đấy, nhìn cũng tội tội. có vẻ mệt mỏi.

Tôi chào bác gái, gửi bác túi hoa quả mà cũng xót vì nó bằng 5 ngày ăn sáng của tôi mà.

- mày đỡ chưa?
- Cũng bt, mày đến đây làm gì?
- Tao tiện đường ghé qua thôi, với cả mang cho mày ít bài photo, đỡ hơn thì còn có cái học. bữa nay kiểm tra nhiều
- ….

Kết thúc, hắn lim dim, tôi cũng ko nói gì thêm. Tôi quay ra nói chuyện với bác gái. Có vẻ bác quý tôi, mà tôi cũng quý bác nữa. bác gọt hoa quả và nói tôi ăn vì hắn không ăn được mấy thứ quả này, chỉ uống được nc cam. Tôi cười rồi cũng vừa ăn vừa nói chuyện cùng bác, thật là không còn cái gì vô duyên hơn.

Sau bữa đó, tôi cũng tìm hiểu nhiều hơn về gay? Ko lẽ tôi thích hắn thật ah. Mấy bữa nay ở lớp không có, tôi cứ thấy thiếu thiếu. nó không thú vị nữa, dù tôi giờ ko còn bị trêu nhưng thực sự nó lại nhàm chán hơn tôi nghĩ. Tôi lại nghĩ về hắn nhiều hơn, cứ ngồi cắn bút xong rồi bực dọc. 1 cảm giác tưng tức, không diễn tả dc.

Cuối cùng cũng tới lúc hắn ra viện. lại cười tẹt ga. Nhưng cái tôi vui hơn nó lại trêu tôi. Thật nghịch lí là tôi từng khóc vì bị trêu, giờ lại cười vì được trêu. Bạn có thấy hay không? Tôi thì cũng tít mắt cười.

Tình bạn giữa tôi và hắn cải thiện khá đáng kể. tôi giúp hắn làm bài môn toán, hắn giúp tôi chế phao chinh trị với triết. thật là hợp tác ăn ý. Tôi thích vậy, tôi cũng ko nghĩ nhiều về việc thích hay không nữa?

Êm đềm vạy nhưng cũng có biến cố. 1 lần hắn ngồi nc vs đám con trai, tôi ngồi nghe, vẫn cười thôi, điệu cười nhạt toẹt mà tôi ko chữa được. tôi ko để ý lắm mọi người nói gì, tôi cứ chú ý cách hắn nói, khác với hồi trước thì phải, hay tại mắt tôi tăng số nhỉ?
Có vẻ hắn cảm thấy gì đó, hắn đổi hướng mắt sang tôi, đúng lsuc tôi nhìn hắn. Phản xạ, tôi nhanh chóng lảng mắt đi chỗ khác. … và câu chuyện vẫn tiếp diễn.

Trời chớm sang thu. KHông quá nóng, nhưng cũng không ra mùa gì. Nhờ nhợ, đấy là từ tôi miêu tả thời tiết chuyển mùa của Hà nội. không ra vị gì cả. và nó khiến tôi sốt và viêm phế quản.

Ngày 1: ở nhà rên hừ hừ, ko lết được người
Ngày 2: tiếp tục rên
Ngày 3: có người đến

Tôi không nghĩ có người đến thăm mình. Tôi chỉ nghe mẹ nói có người đến đưa mấy thứ tài liệu. tôi hỏi mẹ là con trai hay gái. Mẹ nói là con gái. Thế là tôi cụt hứng. hay tại tôi mơ mộng là nó sẽ đến thăm tôi nhỉ. Haizz. Hão huyền quá.

Ngày 4: đã đỡ hơn khá nhiều, có thể ngồi lướt web nghe nhạc, rung đùi ăn phở.

Đang trong nhà ăn, có người đến. TÔi không quan tâm lắm.
Nghe tiếng quen quen, tôi húp nốt rồi cũng ra xem là ai
Miêu tả chính xác cái mặt tôi lúc đó là: đơ!
Người đang đứng ở trước cửa nhà tôi là đứa tôi mong chờ từ hôm qua
Sau 1 phút đơ là tới 1 phút mơ mộng: “ chà hay là nó lo cho mình , hay là…” rồi tủm tỉm cười chạy ra cổng:
- “ ủa, sao mày sang nhà tao vậy?”
- “ đưa bài tập tiếng anh cho mày” – nó vẫn luôn cộc lốc như tế
- “ thế mày thế nào rồi?”
- “ ờ, nhờ ăn ở hiền lành phúc đức, trời không nỡ hành 1 người dễ mến như tao nên cũng sắp thoát” – tôi nói bằng cái giọng thảo mai kinh dị
- “ tao đi có việc, bọn ở lớp nói tao gần nhà mày nhất nên nói tao đem qua. Thế nhé”

Tôi đóng cổng và lại cưởi 1 mình. Tôi mắc chức cười 1 mình hay sao ấy…
Thế là đã thoát khỏi sự ốm!
tôi đến lớp, chắc mẩm thể nào mọi người cũng ồ lên và ra hỏi thăm tôi. Vào lớp thì đúng là vậy, sướng lắm,tôi thích được hỏi thăm mà! Thích được chú ý 1 chút nữa , he he.

Sau khi tôi khỏi ốm, tôi cười nhiều hơn thì phải. KO phỉa kiểu tủm tỉm, mà kiểu cười rất là….. bựa. ko biết diễn tả kiểu gì, nhưng cười cứ như xé vải vậy.

Hắn hình như cũng là lạ, tôi có lúc bắt gặp hắn nhìn tôi thì phải ( hay là nhìn nhỏ bạn bên cạnh ko rõ, cứ mặc định là nhìn mình cho vui)

Êm ả êm ả trôi qua, đùng 1 cái. Sét đánh.

Nói thế nào nhỉ? Lần đầu tiên tôi được tỏ tình. Lần tỏ tình này hơi khác 1 chút so với tôi vẫn nghĩ. Bởi vì nó diễn ra trong 1 hoàn cảnh rất sến, và cái cách tỏ tình cũng sến.

Tôi đọc rất ít truyện tình cảm, nhất là truyện chữ. Nhưng tôi cũng biết mô tip câu chuyện tình cảm nó cũng theo nhiều hướng. Tôi thì ko có 1 câu chuyện mới lạ, chỉ là những cảm xúc thực nhất tôi muốn chia sẻ với các bạn thôi. và theo đúng mô tip, tôi sẽ là ng ười tỏ tình chứ nhỉ?? Nhưng tôi chưa có can đảm đó đâu. Và trong câu chuyện của mình, người được tỏ tình không phải hắn mà là tôi.
Tôi nghĩ các bạn sẽ nghĩ tôi chém bão. Mà tôi cũng thấy nó khó tin thật. nhưng hãy cứ tin, bởi ngoài những câu chuyện cổ tích, thì cũng có những câu chuyện mang trong đó sự hạnh phúc của riêng mình

17/11/2007: tại cổng nhà tôi. 9h15 pm

Có người bấm chuông. Nhân vật bấm chuông: ko ai khác ngoài anh chàng tôi ghét.

- “ mày đến nhà tao giờ này làm gì vậy” – tôi ngạc nhiên
- “ tao qua đưa mày cuốn sách”
- “ tao cho Thảo mượn quyển này,sao giờ nó sang tay mày nhanh vậy?”
- “ nói nhiều, cầm lấy tao còn về”
- “ ờ, bye!”

Kết thúc và tôi cũng còn lơ tơ mơ. Đây là cuốn “rừng Na uy” mà tôi cho bạn cùng lớp mượn, thế quái nào nó lại về tay thằng này?

Lên phòng, trèo lên giường, vứt cuốn sách lên bàn, tôi tiếp tục những dòng suy nghĩ đang dang dở của mình mà đã bị cắt đứt bởi cái lí do lãng nhách

Tôi hay mộng mơ lắm, hay tưởng tượng nữa. Tôi hay mơ mai sau sẽ có những chiếc siêu xe mà tôi hằng mong muốn. tôi cũng tự vạch ra viễn cảnh mai sau mình trở thành 1 doanh nhân, cầm tiền làm quạt. Aigooo. Tô mơ nhiều lắm các bạn ah. Và sau khi gặp hắn, tôi lại nghĩ: “người ta thường nói cứ trêu trêu ghét nhau vì thích nên mới thế.” Mà nghĩ lại cũng đúng, ngoài tôi ra tôi chưa thấy hắn trêu ai trong lớp. Hay là hắn thích mình nhỉ?? ớ hớ hớ, có thể lắm chứ (tôi lại cười 1 mình)

Nhưng mà không được! con trai làm sao yêu con trai được?
“Q ơi là Q, mày lại thành bệnh hoạn rồi, tự vả đi” – tôi thầm nghĩ như thế.

Loanh quanh 1 hồi, trằn trọc, lăn qua lăn lại, ngủ.

Sáng hôm sau.

- “sao mày đưa sách tao cho đứa khác mượn mà không hỏi ý tao thế?” – tôi hỏi Thảo
- “ tao đang đọc thì nó hỏi mượn, tao nói của mày thì nó nói mượn có việc quan trọng, thế là tao đưa nó thôi”
- “ơ, vớ vẩn, cái đó thì có cái gì quan trọng?”
- “tao chịu”

Ơ, thế đấy! có cái gì quan trọng ở cái cuốn “rừng na uy” đó nhỉ? Hay là nó nghiện mấy cảnh xxx trong đó? Chết cha, nó nghiện sex ah!

Bỗng ko hiểu từ đâu ra trong đầu tôi hiện lên cái suy nghĩ kinh dị đấy, tôi quay sang nhìn hắn với 1 con mắt không được trong sáng lắm.

Nhân tiện nói về sex, lần đầu tiên tôi coi phim xiếc( gọi thế cho đỡ tục) là năm lớp 12, lúc đó ôn thi căng thẳng quá, tôi lên google và ấn chữ phim đó đó đó. Thế là nó hiện ra 1 loạt các trang web xiếc. Lần đầu tiên tôi coi, tôi cứ thấy… ghê ghê. Nhưng sau thấy bình thường, sau nữa thấy ngưỡng mộ vì họ làm điêu luyện quá. Tôi hâm mộ chị maria ozawa lắm đấy!

Bỏ qua vấn đề xiếc, quay lại với câu chuyện của tôi nhé.

Cả buổi học hôm đó tôi cứ nghĩ về việc hắn nghiện xiếc, thi thoảng tôi lại liếc nó một cái. Cái mặt như thế này mà lại nghiện coi xiếc ah?

Lóe lên trong đầu tôi lúc đó, bỗng tôi tò mò: “không biết cái ….đó đó của nó như thế nào nhỉ?”
Mặt tôi tự nhiên đỏ như gấc, tai nóng bừng bừng. Ôi, cái tâm hồn đen tối của tôi, sao lại có thể nghĩ như thế cơ chứ.

Tối ăn cơm xong, tôi chạy ngay lên phòng ngồi. Tôi vào google, lần này tôi đánh không phải một từ mà là một cụm từ: “xiếc” gay. Thế là nó ra 1 tràng.

Ôi ông trời quỷ thần ơi, tôi không nghĩ là con trai với con trai có thể làm mấy cái này. Cái tính tò mò của tôi làm đau mắt mất rồi. sau khi xem được 1p cảnh xiếc của 2 chàng trai tây, tôi đã out luôn và lúc đó vẫn thấy da gà của mình nổi lên.

Tôi thấy có cái gì đó hình như mình quên thì phải. Ah đúng rồi, cái vụ quyển truyện của tôi. Nghĩ tới đó, tôi cầm quyển sách “rừng nauy” và lật lật. lật được 2/3 cuốn sách, tôi thấy 1 mảnh giấy.

Nó khá là nhàu, nhỏ bằng khoảng lòng bàn tay tôi, nhìn như giấy nháp
Và nội dung của nó ghi:
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:41 am
“Tao thích mày, hiểu không?
Mày có thích tao không?
Nói luôn đừng lằng nhằng!”

Vâng! Nếu bạn vô tình thấy 1 mảnh giấy trong cuốn sach của mình, bạn sẽ thấy thế nào? Riêng tôi thì vừa ngỡ ngàng, vừa sướng.

Ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên tôi thấy 1 mảnh giấy ghi kiểu này
Sướng vì nhỡ đâu tôi là người được hỏi trong đó thì sao? Có người thích tôi rồi làng nước ơi!

Ơ mà khoan, không lẽ chính nó thích mình??
Đang sướng thì tôi chuyển sang ngờ vực

Không có lí nào, hay là nó viết cho con nhỏ nào trong lớp xong nó quên kẹp nhầm nhỉ? Thấy nhàu nhàu mà. Nhưng mà thế thì cũng vô lí, sao nó lại kẹp vào sách của mình, mà lại còn cái vụ nó nói với cái Thảo nữa?

Oh my god, nó thích mình ah? Thế là con trai thích con trai ah? Thế thì sẽ bị bọn nó gọi là 8 vía, mà nó gọi mình là 8 vía mà?

Hay là nó cố ý, đây là 1 trò đùa cực thâm hiểm và cực độc. chắc chắn nó sẽ dụ mình, sau đó nó sẽ làm mình bẽ mặt với cả lớp. ah được, thằng này thế mà thâm. Tao mà mắc mưu mày ah!

Bạn thấy chưa, từ ngỡ ngàng >> sướng >>> nghi ngờ >>> kết luận. Đó là chiều hướng suy nghĩ của tôi đấy. vì vốn nó vẫn đem tôi ra làm đồ tiêu khiển mà, lần này không thể nào là ngoại lệ được. Và tôi có sẵn kế hoạch của mình.

Sáng hôm sau, tôi đến rất sớm, sớm đến nỗi mà bác bảo vệ còn chưa mở khóa phòng, tôi đã nhờ bác mở trước với lí do là lần trước để quên tập tài liệu, cần lấy gấp để photo kiểm tra. Thế là tôi được vào!

Việc trà thủ của tôi đơn giản thôi. Tôi ghi lại y hệt nội dung cái bức thư đó lên bảng, sau đó làm 1 dấu suy ra rất to: tao không thích mày!

Xong xuôi, tôi ra ngoài trường, ngồi ăn sáng và ung dung đợi khi nào gần tới tiết thì vào.
Quả đúng như tôi mong đợi, cả lớp xì xào vì cái này, 1 sự vụ như phim hàn xẻng ( Hàn Quốc). Tôi cũng để ý thấy hắn có ở đó, không có phản ứng gì. Mọi người có thêm nhiều chuyện để buôn, không biết từ nhỏ gái nào trong lớp??? tôi thì cười thầm, giả vờ ngây ngô và cũng ra chém bão. Làm sao tôi lộ được, chả đứa nào rảnh rang mà đi điều tra ra ai viết, mà cũng chả ai nghĩ ra việc tôi xin bác bảo vệ được đâu.

Thế là cả buổi hôm đấy, lớp tôi rầm rộ hơn hẳn. Tôi thì cười hả hê, muốn cho ta vào tròng hả, không được đâu. Tôi thi thoảng có liếc nhìn hắn xem phản ứng, hắn không hề có gì thay đổi về cách nói chuyện hay cư xử. Quái lạ, nhẽ ra nó phải nhăn nhó hay phải nhìn mình kiểu viên đạn hay này nọ chứ nhỉ?

TÔi- xác nhận mình- yêu con trai

Tối về nhà, tôi vẫn có suy nghĩ chút ít về chuyện này.
8h tối
- “có bạn đến này Q’
- “ vâng, đợi con 1 chút” – tôi đang mải chơi bắn trứng ở máy tính

Lật đật chạy xuống nhà, lại 1 sự bất ngờ nho nhỏ, hắn đang đợi tôi ở ngoài cổng
Bật mí cho các bạn đọc của tôi 1 chút, khi đó có 1 sự tương phản nho nhỏ giữa tôi và hắn

Tôi: quần đùi, áo dài tay( vì trời se se lạnh, tôi lại thích bật quạt đắp chăn)
Hắn: quần dài, áo thể thao cộc tay

-“ có chuyện gì thế mày” – tôi hơi ngạc nhiên
- “mày có làm gì không, xin phép bác đi với tao sang nhà cô. Tao sợ phải học lại Anh, giờ sang đưa tiền cho chắc”
- “nhưng tao chưa đi kiểu này bao giờ, ngại lắm. với cả tao đi cùng làm gì?”
- “ mày lớp trưởng, đi với tao thì bà ấy còn nể, bạn bè giúp nhau 1 chút đi”
- “uhm, đợi tao vào thay quần áo”
…..
Trên đường đi, cả hai đứa im lặng, tôi cũng chả biết bắt chuyện gì.
- “mày biết nhà cô chưa?”
- “biết rồi”
- “ uh, tao chắc cũng phải chạy tiền môn thể dục mất”
- “ mày thì có mà chạy môn thể dục cả đời
- “ơ, tao….”

Nó cười phơ lớ, tôi thì bỗng dưng nín. Không biết tại nó rủa tôi hay nó biết bói toán, vậy mà tôi đã nợ tất cả các môn của thể dục. và phải đi chay tiền thể dục thật, hix.

Đi đến hồ Tây, rẽ vào 1 đoạn đường khá tối. Ngoằn nghèo, cuối cùng ra 1 cái hồ rất rộng, 1 con đường khá đẹp tuy hơi ít sáng. Dọc hồ là những ngôi biết thự rất đẹp. Ước gì mai sau tôi có thể có 1 cái như vậy

Đang mơ về những cái nhà, hắn bỗng dừng xe lại, chắc là tới nơi rồi.

- “ tao có chuyện cần nói với mày” – nó xuống xe và nói với tôi
- ‘ có chuyện gì thế mày, tao tưởng đến nhà cô rồi, hay xe có vấn đề ah?”

- “chuyện sáng nay mày viết ở lớp”
- “mày lại trêu tao chứ gì, tao cũng có đề tên là mày viết đâu, tao chỉ không thích bị mang ra làm trò đùa như thế thôi. tao cũng không thể hiểu sao…
- “ tao không đùa” –nó cắt ngang lời tôi
- “không đùa cái gì cơ?”
- “chuyện tao nói tao thích mày”
- “ hở, mày điên ah P?”
- “ tao đạp chết…”

Lúc đó nó định đánh tôi thì phải. Tôi cũng định giơ tay lên vì tưởng nó đánh thật. Lúc đó mặt nó trông rất đáng sợ, tôi chưa thấy mặt nó như thế. Không lẽ không phải đùa thật. ôi mẹ ơi, mình được con trai thích ah?? Tôi lúc đó thực sự ko nghĩ ra nên nói gì, nó cứ quay quay, trống rỗng.

- “mày có qua nhà cô nữa không?
- “ tao không đi cô, nói thế thôi”
- “thế thì cho tao về”
- “thế còn chuyện tao nói với mày?”
- “ tao không biết, giờ mày có đưa tao về không?”
……..

Cả đoạn đường về, tôi cảm thấy nó dài phải gấp đôi vậy. Hai đứa không nói với nhau lời nào. Một cảm giác gượng khó chịu.. Đầu tôi lẫn lộn nhiều thứ, vui thì ít, cảm giác mà mọi thứ đang đảo lộn cả!

Cuối cùng thì cũng về cái mái ngói nhà tranh của tôi. Hai đứa cũng không chào nhau 1 câu. Kết thúc một buổi tối.

Hậu quả của những lời nói ngắn gọn súc tích đó là tôi đã thức tới 5h sáng. Tôi lơ mơ, nó thích tôi thật ư?? Hay nó cố tình trêu tôi một lần nữa?

Nhưng đó chưa phải suy nghĩ làm tôi lăn lóc tới 5h. Mà tôi chỉ băn khoăn và không thể hiểu tình cảm của mình là gì? Tôi thích nó hay tôi thế nào??

Những suy nghĩ luẩn quẩn, chả đi vào đâu. Mọi thứ làm tôi khó chịu.

Tôi – hắn – 1 câu chuyện

Thêm vài ngày nữa tôi không thể nói chuyện được với hắn. Chính xác là tôi sợ. Tôi không biết trả lời cái câu hỏi đó nhưu thế nào bây giờ? Tôi không biết mình có thích hay không để có thể dứt khoát trả lời. Cách mà tôi chọn đó là trốn những cái ánh mắt của hắn.

Các bạn đọc của tôi ah. Các bạn có thấy tôi ngốc không? Rõ ràng tôi thích anh chàng đó. Vậy mà tôi lại không dám chắc chắn. tôi cũng không biết nói thế nào nữa.

Các bạn có biết tôi quyết định thế nào không? Tôi bật mí cho các bạn là: Có. Nhưng không phải bỗng dưng tôi nói: “tao thích mày” lãng xẹt như vậy đâu. Vì có 1 chuyện, mà từ chuyện đó tôi đã dám khẳng định tình cảm của mình.

Các bạn chắc ít nhât một lần đi chơi xa nhỉ? Lớp tôi thì lại kì quặc, trước khi thi thì lại tổ chức đi dã ngoại. Nhưng tôi cũng háo hức lắm, muốn đi. Nhưng Hà Nội yêu tôi quá nên không muốn cho tôi đi đâu ra ngoại thành hay sao đó? Sức khỏe từ bé của tôi rất không ổn định, lại mắc thêm chứng say ô tô và say tàu hỏa. Cho nên lần này đăng kí chuyến du ngoạn Ninh Bình cùng lớp là 1 quyết định trọng đại với riêng tôi.

Tôi chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo: nước, bánh mì, mấy thứ vụn vặt, cả thuốc chống say nữa. TÍnh tôi lại rất hay hồi hộp. Và thế là tôi coi phim ở kênh HBO tới 4h sáng. Ngủ dược 1h. 5h có mặt ở trường tập trung.

Sáng hôm đi dã ngoại

Mắt tôi lờ đờ như chỉ chực chờ sụp xuống thôi. Cái tội thích coi phim tình cảm vào nửa đêm đây mà. HBO ác thật các bạn đọc của tôi ạ, cứ lúc tôi muốn ngủ là lại có 1 bộ phim hay, thế là lại lọ mọ thức tới sáng. Ngáp lên ngáp xuống, vai vác cái balo lỉnh kỉnh.

Cuối cùng thì ô tô cũng tới, dân ta quả thật xài giờ cao su. Hẹn 5h thì 6h mới có mặt đông đủ. A lê hấp, đi thôi.
Chưa có đề cập tới anh chàng kia nhỉ? Tôi ngồi ghế đầu tiên (vì sợ say) còn hắn ngồi ghế cuối cùng với mấy thằng bằng hữu của mình. Nhìn nhau cũng không chào hỏi gì, bơ nhau luôn. “Mặc kệ mày, tao cũng không thèm quan tâm nhé” – tôi nghĩ trong bụng.

Xe chuyển bánh rồi, nhấp nha nhấp nhô, rung rinh. Thật là vui, sướng. Tôi thích đi cùng tập thể mà, cảm giác thật thư giãn, ai cũng rôm rả, mọi người như gần nhau hơn bởi những chuyến đi như thế này thì phải. Tôi ngồi cùng 1 cô bé, cô bạn tôi rất dễ thương, cô bé nói chuyện ríu rít, tôi cũng bắt chuyện theo. Nội dung câu chuyện thì nhiều, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ có 1 đoạn mà tôi nghĩ bạn sẽ thấy thú vị:

- “ T thấy Q hay bị bạn P trêu nhỉ? Hai người sao cứ chí chóe với nhau vậy?”
- “tớ chịu, thằng đấy nó điên thâm niên, mới trốn trại ra đấy mà”
- “ nhưng tớ thấy… bạn ấy đẹp trai mà, còn galang nữa’
- “ ờ, đẹp. công nhận. Như khỉ đột” – tôi cười

Cuộc nói chuyện làm tôi thoải mái hơn, thậm chí tôi cũng đã thoát khỏi cái ảm ảnh: “thích hay không” mà hắn áp đặt cho tôi.

Đang vui vẻ, mọi thứ bình thường. Bỗng dưng tôi cảm thấy khó chịu, cảm giác nao nao, không phải là buồn ngủ. Nó bất bình thường.

Người tôi run run, tay chân tê. Mặt tái nghét. Tôi không đủ sức mà nói với bác tài xế. Cô bạn ngồi cạnh sợ quá, liền nói với mọi người.

Tôi sợ chết lắm, thật sự lúc đó tôi mới cảm giác như chết là thế nào. Thế nên bây giờ không bao giờ tôi muốn chết, tôi khuyên các độc giả của tôi đừng bao giờ nói muốn chết vì chuyện lãng xẹt nào đó. Vì khi cận kề cái chết, tôi mới biết tôi muốn sống thế nào.

Đầu tôi chỉ lởn vởn ý nghĩ: đám tang của tôi thì thế nào? Tôi chết có đau không? Bố mẹ tôi sẽ khóc nhiều lắm.

Tôi vẫn nhớ, các bạn của mình đã nắn tay nắn chân để tôi cảm thấy thoải mái hơn như thế nào, mọi người đều lo lắng. Tôi cảm thấy thật có lỗi, vì tôi mà chuyến du ngoạn đã trở nên không vui.

Xe dừng giữa chừng tại một hiệu thuốc. Một bạn trong lớp gọi điện thoại cho người thân( chắc là bác sĩ) và nói triệu chứng của tôi là hạ canxi. Uống 1 viên vàng, 1 viên trắng. Rồi được ngồi nắn nắn bóp bóp, tôi đỡ hơn khá nhiều. Mặt tỉnh hơn, cảm thấy như gần khỏi rồi.

Lớp tôi đi được nửa chặng rồi. Bạn tôi nói gọi taxi để đưa tôi về hà nội. Tôi nhất quyết không muốn về, tôi đinh ninh tôi khỏi rồi. Và sau 1 hồi thuyết phục, tôi đã tiếp tục chuyến hành trình.

Chuyến đi tiếp diễn, tôi vẫn mệt. nhưng ít nhất đã không còn co hết cả chân tay vào, thi thoảng giật giật như bị động kinh nữa.

Xe đến nơi, điểm dừng chân của chúng tôi là Tràng An. 1 địa danh rất đẹp, sông cỏ non nước hữu tình. Tôi như khỏe hẳn, lại lon ton, cười đùa. Các bạn tôi cũng ngạc nhiên, tôi còn ngạc nhiên nữa là. Hành trình được đi bằng đò, khá thú vị nhưng cũng hơi sợ. Chỉ sợ rơi tõm 1 cái thì khỏi phải nói.

Điểm dừng chân giữa bến là 1 dịa điểm khá rộng. Nó giống 1 cái đồi, cỏ xanh, mát. Mọi người quyết định dừng để nghỉ ăn trưa. Bao nhiêu đồ ăn bày ra trước mắt. Tôi cũng thích ăn lắm, nhưng vì vụ buổi sáng mà tôi bớt thích ăn đi nhiều.

Vui vẻ, cười đùa. Đó là cảm nhận của tôi thấy ở mọi người. Cầm cái bánh mì trên tay, tôi ngán ngán không muốn ăn. Cố nuốt được 1 cái để lấy sức uống thuốc. Vâng, vừa uống xong 2 viên trắng và vàng, chỉ sau có 5 phút. Tôi lại cảm thấy những triệu chứng như buổi sáng, các bạn cứ tưởng tượng 1 đứa đang cười phơ lớ lăn ra giật đùng đùng thế nào thì tôi là như thế đấy. Tất nhiên tôi không giật giật đâu, nhưng mà đang ngồi bỗng dưng lăn quay ra, không đủ sức ngồi dậy.

Cả lớp lại 1 phen nữa tá hỏa. Cuối cùng, có 1 chiếc xe ôm tới. Có 1 người cõng tôi lên xe, ngồi sau tôi để đi đến trạm xá gần nhât. Tôi không để ý người đó là ai, cũng không đủ sức mà để ý, và mãi sau tôi cũng mới biết.

Đến được trạm xá, sau 1 hồi nói chuyện. Cô y tá tính tiêm cho tôi 1 mũi gì đó, suýt thì dí vào tay, bỗng dưng lại dừng lại. Sau dó tôi nghe loáng thoáng là sợ tôi thế này, tiêm 1 phát chết luôn thì không được.

Quyết định cuối cùng: lên bệnh viện Ninh Bình.
Taxi chờ sẵn ở ngoài.

Lúc này tôi cũng đã nhận ra ai đã là người đi cùng tôi. Cũng hay lắm, chính là bạn trẻ đó đó. Hắn cõng tôi ra ngoài xe, tiếp tục cuộc hành trình đầy lãng mạng của tôi và hắn.

Mãi sau khi tôi khỏi, tôi mới biết hắn là người đầu tiên chạy ra để cõng tôi, và hắn cũng nói mọi người ở lại, chỉ hắn đi là ổn, đi nhiều cũng không có chỗ mà đi, cũng không giải quyết việc gì. Thật là một người lớn nhỉ/?

Quay lại tiếp khung cảnh lãng mạn trên xe taxi của tôi và hắn.

Tôi: rên hừ hừ, mắt lim dim, người đau nhức. Và tôi nằm trên đùi hắn.
Hắn: nắn tay cho tôi.

Bỗng dưng chân tôi đau, rất đau. Không tưởng tượng được, Hóa ra là chuột rút. Đau lắm.

Tôi nhớ là tôi có nắm vào tay nó, nắm chặt đến nỗi mà về sau tôi biết hắn chảy cả máu tay vì lúc đó tôi có móng tay.

Các bạn không tưởng tượng được tôi như thế nào đâu, vì chuột rút đúng lúc tôi bị co cơ, cho nên như đau gấp đôi vậy. Đau đến mức tôi không khóc lên tiếng được. Tôi không biết mẹ tôi hồi trước sinh ra tôi có đau như vậy không, nhưng đúng là tôi lơ mơ nghĩ là đau như đau đẻ vậy. Vật vã, đau đớn.

Cuối cùng thì cũng đến cái nơi gọi là bệnh viên, hắn chạy vào hỏi gì đó 1 chút, rồi bế tôi lên cái xe đẩy. Đẩy vào phòng cấp cứu, xong lại đẩy ra (tôi không rõ vì sao?). Cuối cùng là đẩy vào chỗ nào đó thấp thoáng có chữ thần kinh.

Bác sĩ khám cho tôi, sau 1 hồi nói linh ta linh tinh, ông ta phán chắc tôi có bệnh về thần kinh, cần làm thủ tục nhập viện. Nghe xong tôi như được uống thuốc, tỉnh lại 1 chút.

Hắn tiếp tục cuộc hành trình đầy thơ mộng cùng tôi trong bệnh viện.
Hắn cõng tôi đi khá nhiều, tôi thì chỉ muốn lả ra. Và điểm kết của tôi là khoa thần kinh.
Giường của tôi rất sạch sẽ, như chưa có ai ở trước vậy.
Tôi nằm xuống, tôi chỉ muốn ngủ thôi. Khá đỡ rồi.
Và cuộc hội thoại sau làm tôi không bao giờ quên:

- “lại 1 đứa nữa bị thần kinh kìa bác”
- “uh, cái thằng lần trước nằm ở đây lên cơn xong đột tử rồi’
- “tội nghiệp, mới mười mấy tuổi đầu”

Tôi có nghe các bác ấy nói chuyện với hắn, hỏi han ở đâu này nọ. Tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm là sao tôi lại vào khoa thần kinh thế này.

Nghĩ đến thế, tôi ngủ thiếp đi.
30p sau, tôi bị dánh thức bởi một số tiếng ồn ào.
Khỏe hẳn, đó là cảm giác của tôi. Có lẽ tôi đã khỏe hẳn rồi. Nhờ vào mấy bác kia nói chuyện thì phải. hehe.

Ngó nghiêng, tôi không thấy hắn đâu. Đi ra hành lang, tôi thấy hắn đang ngồi ngủ gật ở ghế chờ.

Tôi ra đó ngồi cạnh. Không nói gì, cố gắng không đánh thức hắn. Tôi hạnh phúc và sung sướng, vì có người lo cho tôi như vậy.

Nhìn hắn ngủ cũng thật tội nghiệp, có lẽ hắn đã vất vả với tôi nhiều. vác một con lợn 50kg trên lưng đi đi lại lại trong bệnh viện.

Ngồi mấy phút thì hắn tỉnh.



- “sao mày ra đây, vào nằm nghỉ tiếp đi”
- “tao khỏe rồi, mày không thấy ah, chắc tại bị dọa sợ quá nên khỏe luôn” – tôi cười
- “ vậy có cần nhập viện nữa không?”
- “thôi, tao không nằm khoa thần kinh đâu, tao thề là tao khỏe rồi mà”
- “ vậy để tao ra làm thủ tục ra viện”
- “có tốn nhiều tiền không, để khi nào về tao đưa”
- “ lắm chuyện, ngồi chờ tao”

Tôi và hắn bắt taxi về hà nội. Tổng thiệt hại của tôi trong chuyến đi này là 800k. cũng vip thật đấy, đi taxi cơ mà.

Tôi tĩnh dưỡng ở nhà 3 ngày liên tiếp. Chờ hắn tới thăm tôi, nhưng hắn không đến.

Tôi – nhớ - thích – yêu.

Cuối cùng thì tôi cũng khỏi rồi. Mọi người hỏi thăm, ai cũng ra hỏi chuyện tôi. VUi vui, thích thích. Được làm trung tâm của sự chú ý.

Mọi người cũng tung hô hắn, 1 bạn trẻ đã không ngại mệt mỏi giúp 1 người bị lên cơn (là tôi). Tôi cũng cười, cũng thầm cám ơn hắn, tôi chưa nói lời cảm ơn hắn thì phải.

Trong mấy ngày nghỉ ở nhà, nỗi nhớ của tôi như tăng lên cao độ. Tôi cứ xoay xoay, vần vần cái điện thoại. TÔi chỉ chờ có tin nhắn nào đó là mở ra luôn. Cuối cùng thì chỉ là mấy cái quảng cáo của nhà mạng. Lại chán nản.

Sao hắn không qua thăm tôi nhỉ, cũng không thấy gọi điện, nhắn tin hỏi han gì tôi. Hắn nói thích tôi cơ mà? Mà sao tôi lại nhớ hắn điên cuồng như thế này?

Và lúc này tôi cũng đã chắc mẩm, tôi thích hắn thật rồi. Cả ngày chỉ chờ hắn liên lạc, chờ một tín hiệu nào đó nói rằng hắn thích tôi.

Tôi khó chịu, mệt vì bệnh thì ít mà vì suy nghĩ về hắn thì nhiều.

Tôi lò dò lên mạng, nói chuyện cùng mấy cô bạn. Họ nói rằng nhớ ai đó là bước đầu của thích, của yêu. Họ cũng nói rằng ai đặc biệt trêu mình thì phải có lí do, ko ai tự dưng đi trêu chỉ riêng một người cả….. tôi cũng thấy đúng.

Và sau 1h được tư vấn từ những bác sĩ tâm lí lão luyện (yêu nhiều, thất tình nhiều nên lão luyện) tôi đã có quyết định cho riêng mình

Hắn ngồi với mấy đứa bạn, dường như không quan tâm tới việc tôi đã đi học lại lắm. Vẫn cái mặt đó, mà giờ tôi thấy nó không đáng ghét như trước nữa.

Có một trận bóng giữa mấy lớp trong khối với nhau, tôi cùng mấy đứa nữa đi cổ vũ cho lớp mình. Vẫn là tôi thôi – không thích bóng đá cho lắm. Thích hò hét với mọi người hơn. Dù tôi chả hiểu sao người ta mất công đá đi đá lại làm tôi nhức cả mắt. Đó là trước kia thôi, giờ thì tôi cũng có một chút mê bóng đá mất rồi, he he.

Hắn không phải 1 cầu thủ giỏi, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của các bạn gái. Ôi giờ tôi mới để ý, có mấy em lớp khác có ý định này nọ với hắn nữa cơ đấy. Mà sao hắn lại thích một đứa chân không dài, mặt không có gì nổi bật như tôi nhỉ? Với nó, để có một em chân dài, xinh đẹp không phải chuyện khó. Mà quan trọng hơn sao nó lại thích tôi – một thằng con trai chứ??

Aigooo. Dù sao thì trận đấu tẻ nhạt cũng kết thúc tới tỉ số 2 – 0 (đội lớp tôi thắng)

Hắn ngồi bệt xuống, thở gấp. Tôi chạy ra ngồi cạnh

- “mệt không mày?”
- “ bình thường”
- “ tao thấy lớp mình chơi hay đấy chứ, mấy em lớp mình hò hét ghê lắm”
- ….
Cuộc đối thoại như bế tắc, tôi nói linh tinh và như độc thoại vậy

- “tao…. Nghĩ rồi” – tôi ngập ngừng
- “chuyện gì?”
- “về chuyện đó..đó”
- “đó đó là cái gì?” – hắn gắt
- “ thì đấy, chuyện trước mày nói đấy”
- “thằng điên, nói toẹt ra đi, nói kiểu đấy ai hiểu?”
- “ơ, thằng chó, mày nói ai điên hả”
- “ tóm lại mày muốn nói cái gì”
- “…. Thì .,,, tao... tao cũng ấy ấy mày”

Thật là củ chuối, thật là sến đúng không? Nhưng quả thật tôi không thể nào nói ra rõ ràng cái câu: tao thích mày. Nó khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi đã tập ở nhà rồi mà, giờ lại thảm hại như thế này đây.

Nói tới đó. Hắn không nói gì. Tôi thì cứ cúi gằm mặt xuống. hắn chỉ phán 1 câu: “ đồ con lợn” rồi phủi mông đứng dậy đi cùng đám bạn, tôi thì ngơ ngác, hắn thì cười.

Thế là hắn tỏ tình với tôi, tôi lại tỏ tình lại với hắn! ơ, thế rốt cuộc là thế nào?
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:42 am
Người ta nói, đã trả lời thì trả lời dứt khoát, còn cứ nửa vời thì rất là khó chịu. Tôi cũng thế, hắn chưa có câu trả lời cho tôi. Ai mà không suy nghĩ thì ắt tim đã thành sắt rồi. Tôi cũng quằn quại như đúng cái chữ nó viết lên trên tường lớp mất thôi, ha ha.

“đồ con lợn” vẫn ám ảnh tôi. Không phải vì tôi bị nói là đồ con lợn đâu nhé. Mà nó quá lấp lửng, không cho tôi 1 câu trả lời cho mình. Trước tôi đã trả thù nó, giờ nó trả thù tôi bằng cách để tôi suy nghĩ thế này sao?

Đúng là thâm hiểm mà! Ăn không ngon, ngủ không yên, đi wc cũng không xong.

Aigooo! Sẽ thế nào đây. Kiểu gì đây. Tóm lại là như thế nào đây?????????

Tôi còn chưa có câu trả lời cho mình thì sao tôi trả lời cho các độc giả của tôi.

Buổi tối tệ nhất của tôi. Stress vì trai! Hoảng loạn quá!

Sáng hôm sau
6h, chuông dt reo
- “chưa dậy ah” – bên kia nói
- “ ai đấy?” – tôi trả lời với giọng ngái ngủ
- “ anh mày đây”

Lúc này thì tôi đã kịp nhận ra đứa đấy là ai

- “mày xưng anh với ai đấy?”
- “đúng là ngu như lợn, tao gọi cho mày thì xưng với ai”
- “ớ, thằng chó. Có chuyện gì mà réo tao từ sáng thế”
- “dậy đi, tao qua nhà mày bây giờ”
- “qua làm gì cơ?”
- “ để đi học, hỏi lắm thế, thế nhé”

Rụp. ngắt máy. Lơ tơ mơ, tỉnh ngủ luôn.
Ơ, cái thằng này qua rủ mình đi học ah. Hay mình đang mơ, tự tát phát xem có phải không.

Ôi, tôi như chuẩn bị đi gặp bố mẹ vợ ấy bạn ah. Nghe xong điện thoại lập tức dậy luôn. Chả bù khi mẹ tôi gọi tôi đi học:

- “Q, dậy đi con, muộn học rồi”
- “ vâng, con ngủ một tí nữa thôi”
- “ tí mướp gì, 7h rồi”
- “ 5 phút nữa thôi, mẹ cứ xuống đi”

Kết quả: tôi 8h mới tới lớp

Thế đấy, vậy mà hôm nay tôi 1 phát tỉnh luôn. Đánh răng, rửa mặt. Vào chọn bộ quần áo nào ưng nhất. bình thường tôi rất dễ trong ăn mặc, vớ được cái nào thì xỏ vào. Thế mà bây giờ đứng trước gương thay hết cái này cái khác, chỉnh sửa tóc tai. Vâng, cái công đoạn chăm chút bình thường của tôi từ 3p nó chuyển lên đến 30p.

Tiếng chuông cửa

Tôi chạy như tên bắn xuống, cái tội hấp tấp suýt thì ngã. Hú hồn, ở hiền gặp lành mà.

- “sao mày lề mề như rùa thế?” – nó gắt
- “ơ, mày bấm phát tao xuống còn gì”
- “nhẽ mày đợi sẵn ở cổng, tao đến đi luôn”
- “ hớ, mày làm như tổng thống vậy mày”
- “cấm cãi, lên xe đi!”
- “ ơ, tao tưởng mày qua rủ tao, còn đâu tao đi xe tao, mà sao hôm nay trời sắp bão ah mày sang rủ tao, hay lại tính nhờ vả gì ah?”
- “ sao mày lắm chuyện như đàn bà thế, lên đi”
- “ớ…”

Và thế là tôi tịt ngóm. Trước đây tôi nói ít thì nó nói tôi con gái, giờ tôi mới nói một câu thì nó kêu tôi đàn bà. Ôi trời ơi, chịu thế nào nổi.

Nhạt nhỉ, nhưng nó lại bắt đầu chuyện tình của chúng tôi. Vâng, từ buổi sáng đó, chúng tôi tự dưng thành 1 đôi. Vẫn cứ chí chóe như thế, chỉ có khác, khi có hai đứa thì hạ nhiệt hơn thôi.

Ah quên, tôi ngồi sau xe nó nhỉ. Tài xế xe ôm dừng trước quán phở chỗ khá gần trường, quán này đông, nổi tiếng, tôi chưa ăn bao giờ, chỉ thấy đông thôi


Xì xụp, phở ngon.
- “ngon không mày” – nó hỏi
- “ngon”
- “ tốt, thế thì mày trả tiền”
- “ớ, sao lại là tao”
- “ tao làm xe ôm cho mày, mày phải trả công chứ”
- “ thằng đểu, tao kêu tao đi xe tao thì mày không cho cơ mà. Mắc mớ gì mà bắt tao trả”
- “ tóm lại có trả không?”
- “không.”
- “tao nhớ mày chưa cảm ơn tao”

nó nói tới đây làm tôi sực nhớ ra. Đúng là đợt nó đưa tôi vào viện tới giờ, tôi chưa nói cảm ơn nó. TÔi quên bẵng đi mất, nhiều chuyện xảy ra quá mà.
- “tao quên, cám ơn mày, thôi được rồi, bữa nay tao khao để cảm ơn nhé”
- “ cảm ơn chỉ bằng một bát phở ấy ah?
- “… ừ thì… mày muốn gì, tao làm được sẽ làm”
- “đơn giản thôi”
- “việc gì thế?”

- “ làm ô sin”
- “ sao giống phim hàn vậy mày? Tao thế này đi làm osin, mày tính đưa tao đi viện tập 2 ah?”
- “tóm lại mày có làm không?”
- “nhưng làm cái gì mới dược chứ”
- “tao nói rồi đấy. Tóm lại tao cần thì mày cứ làm, thế thôi”
- “thế mày sai tao đi bóp …..ngực con gái tao cũng phải làm ah” – tôi bực

Nó cười như được mùa. Tôi thì không hiểu nó muốn tôi làm cái quái gì? Sao ko nói toẹt ra cho dễ xơi không, còn muốn cả nắm nữa. kết thúc cái buổi ăn phở tưởng ngon nhưng lại toàn “xương”. Lại vào lớp, mọi thứ lại trở về bình thường, những tiết học nhàm chán, thầy cô già khó tính.

Cuối cùng thì cũng trôi qua mấy cái tiết nhàm chán khó chịu này. Đau cả đầu, học đại học không nhàn như tôi nghĩ.

Tan học

- “mày giờ phải gọi tao là anh đi”
- “sao lại thế, bt vẫn thế này, mắc mớ gì tự dưng tao gọi mày là anh”
- “tao hơn mày 1 tuổi đấy”
- “tao không gọi đâu”
- “vậy là mày không muốn cám ơn tao”
- “ơ..”

Nó bắt thóp tôi rồi các bạn ah L chỉ vì cái vụ đó mà giờ tôi phải ngoan ngoãn như 1 chút cún con vậy. Nếu tôi nói lại thì sẽ không phải đạo chút nào. Mà cũng thừa nhận là tôi cũng muốn ở bên nó cho nên mới đồng ý, chứ nó có quyền gì đâu mà bắt tôi. Cứ giả vờ thế thôi, he he.

Kể từ đó, hắn vẫn sang đón tôi đi học. Đều đặn, dù tôi biết nhà nó không hề đi cùng đường nhà tôi, đứa đằng nam, đứa đằng bắc. Từ đó tới giờ, nó cũng ko hề nhắc lại rằng nó thích tôi, tôi cũng chưa nói lại rằng tôi thích nó. Cả hai đứa cứ mặc định như vậy, những buổi sáng sang đèo đi học là hẹn hò, quán phở quán bún là nơi hẹn.

Người ta nói khi yêu nhau, họ sẽ dịu dàng với nhau. Thế mà hắn vẫn gọi tôi là lợn, tôi thì bực mình vẫn gọi là chó. Đó là lí do tôi để tít là chó và lợn như vậy. tất nhiên là tôi cũng ít nói đi vậy rồi, và tôi tập dần cách gọi nó là “anh”

Chúng tôi dính như sam vậy. Nó tập bóng rổ, tôi ngồi coi. Nó tập bóng đá, tôi ngồi coi. Mặc định là sẽ thế. Mọi người cũng rất thắc mắc, ko hiểu vì sao chúng tôi như thế? Nhưng ở lớp chưa ai nghi ngờ gì cả, đơn giản thôi: tôi với nhau ở trên lớp chưa bao giờ dừng cãi nhau.

Những chuyện cãi nhau rất nhỏ: tôi hắt xì – nó kêu tôi vô duyên, tôi xóa bảng – nó kêu lùn còn cố tỏ ra cao, tôi làm sai – dốt mà ko biêt lựa sức mình.
Vâng, cái gì nó cũng có thể đưa tôi đến khẩu chiến, và 10 trận thì tôi thua cả 10. mà cứ hễ tôi nói thì nó kêu đàn bà, ko nói thì cục tức không trôi. Cả lớp lại được phen cười như xem hài.

Aigoo. Xem nào, trình tự thế này là ổn rồi. Tôi không lằng nhằng nữa, tôi và nó cũng êm ả diễn ra vậy thôi. Trình tự như sau: đi học >> chơi >> về >> hết. Tôi và hắn rất ít khi nhắn tin hay gọi điện, ngày nào cũng gặp nhau là đủ rồi, về không biết nói gì hơn.

…………
Sinh nhật cô bé Trang lớp tôi, 1 bữa karaoke rất vui. Tôi vốn không biết hát, chỉ thích rú thôi cho nên ngồi im thin thít. Xơi gần hết đống đồ ăn ở bàn =)) nó nói tôi là lợn cũng có tí đúng. Ra về, trời lạnh.

Hà Nội đã chớm sang đông, tôi yêu Hà Nội. Lí do thì sẽ biết sau nhé.
Ah bật mí cho các bạn, tôi và hắn đã thay đổi cách xưng hô rồi nhé. Nhưng đó chỉ là khi có hai đứa thôi, còn bất kì bạn bè gì có mặt thì lại mày tao mặc định

Trên đường về:

- “ lạnh không?” – hắn hỏi
- “ thế anh có lạnh không? Thế mà cũng hỏi”
- “ sao em cứ bật lại anh thế nhỉ?”
- “ơ, tại rõ ràng là lạnh mà còn hỏi. Ngu như..”
- “như gì cơ” – hắn gằn giọng
- “như người” – tôi cười
- “ ngồi dịch lên đây anh nói cái này”
- “sao vậy?”
- “đưa mặt gần lên dây nói mới được, cái này nói to không tiện”
- “lắm chuyện quá, đây, nói đi”

Chụt! =))
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:43 am
Ha ha, các bạn có muốn thấy mặt tôi không?? Như 1 đứa mới bị cướp sổ gạo (ngơ ngác)

Con đường đi về, đang đi xe, vắng người (nhưng cũng có).
Hắn- tài xế
Tôi – ngồi sau

Thế mà nụ hôn đầu tiên của tôi lại như thế đấy. nó chả giống trong phim hàn gì cả. Tôi thấy ở phim hàn, người ta hôn nhau ở nơi lãng mạn, ở khung cảnh lãng mạn, họ sẽ trao nhau 1 nụ hôn ngọt ngào. Của tôi thì chụt 1 cái, thế là đi tong nụ hôn.

Nhạt, quá nhạt. Ah mà không, phải nói là quá quá không thể nào tưởng tượng ra. Tôi không thể nào tưởng tượng ra cảnh sẽ có nụ hôn kiểu: anh ngồi trước, em ngồi sau, anh quay đầu 1 chút, chụt em 1 phát.

Tôi ngỡ ngàng không? Có
Tôi có bực không? Có
Tôi có thích không? Không
Tôi có sướng không? Có

Tất nhiên là tôi sướng chứ, nói không thì quả thật đáng đánh. Nhưng tôi không thích nụ hôn tôi mong mãi mà nó diễn ra toẹt 1 cái như vậy.

Ah quên, mải phân tích về mình. T iếp tục câu chuyện chứ nhỉ

Sau cái chụt 1 phát đấy, tôi không nói gì, ngượng, mặt đỏ bừng. Im lặng, về gần tới nhà:

- “không thích ah? – hắn hỏi
- “thích cái gì?”
- “hôn phát đấy” – hắn cười
- “ chả có gì thích cả”
- “thôi, không cần phải chối, mặt đỏ kìa”
- “đâu, tại trời lạnh thôi” – tôi gãi đầu
- “ngủ ngon”
- “uh, ngủ ngon”

Aigooo. Bữa nay thì không thể quên được rồi. Tôi cười tí tởn. Có 1 cái gì đó vui vui. Dù không lãng mạn như tôi nghĩ nhưng nó cũng làm tôi sướng. hề hề. ai nói tôi không sướng nào????

Hạnh phúc – đó là gì tôi cảm nhận được. Và tôi cũng muốn bạn cảm nhận được điều đó như tôi. Khi đó, tôi không hề có mảy may suy nghĩ về mấy chuyện như ngoại tình, bỏ nhau hay bất cứ cái gì về tiêu cực. Mỗi ngày cãi nhau, tôi vui. Đơn giản: tôi cãi nhau với người tôi yêu.

Vâng, Tôi xác nhận – tôi yêu cậu chàng này!

Thấm thoát vèo 1 cái, 2 tháng trôi qua. 2 tháng chính thức từ khi tôi xác nhận chúng tôi là một cặp. Mùa đông đã tới, cái gió lạnh làm người ta cần hơi ấm hơn. Tôi vẫn nhơ cái lạnh năm đó, tôi mặc 5 áo 3 quần mà vẫn chưa đỡ rét. Hắn vẫn nói tôi như một củ khoai tây cắm 2 que tăm vậy.

Tôi không biết cách tả hoa mĩ như thế nào. Nhưng mùa đông, tôi ôm hắn nhiều hơn, và cũng hôn hắn nhiều hơn. Tóm lại: tôi thích ở bên hắn nhiều hơn.

Chúng tôi hò hẹn cũng như bao cặp đôi khác: đi xem phim hành động, đi coi bóng đá, đi coi nhiều thứ….. bla bla. Hắn rất ghét cái gì lề mề, tôi thì lại chúa lề mề. Và hắn vẫn mắng tôi suốt, tôi thì cười.

Tôi đã thân hơn với mama của hắn rồi đó. Bác quý tôi lắm, vẫn mời tôi sang ăn cơm. Tôi chưa nói với bạn nhỉ, hóa ra mẹ hắn lại có 1 mối quan hệ rất xa xa xa với mẹ tôi, nhưng hóa ra 2 người lại biết nhau. Bác coi tôi như con vậy, và tôi nghĩ bác cũng không hề mảy may gì nghi ngờ, đơn giản như bữa cơm thôi:

- “bác nấu cơm ngon quá, cháu thích ăn mà chịu khoản này” – tôi cười nịnh bác
- “thế thì khi nào cứ qua đây bác nấu cho” – bác cười sướng (hehe)
- “lười như hủi thì biết làm cái gì” – hắn mỉa mai
- “này, mày thì nấu được đấy”
- “ thôi, hai đứa ăn đi, sao suốt ngày như chó với mèo vậy?”

Đó, đơn giản vậy thôi. hắn là con một nên rất được chiều, và luôn chí chóe với tôi.

Tôi với hắn vẫn trong sáng lắm. Nhưng sau 2 tháng, sau nhiều lúc ôm nhau, hôn nhau. Tôi có cảm thấy cái gì đó không ổn.

Vâng, tôi có 1 ý nghĩ đen tối khác ngoài 2 cử chỉ đó.
Khong hiểu sao, mùa đông làm tôi cứ lởn vởn cái ý nghĩ đó. Ôi, đen tối lắm

Cái mà trước đây tôi vẫn nói là ghê ghê, giờ tôi lại ngồi coi nó lần 2, lần 3 và….mấy lần nữa. Không hiểu sao nó cứ lượn đi lượn lại trong tôi.

Các bạn thấy tôi nói vì sao tôi thích mùa đông rồi chứ?? Vì nó là chất xúc tác cho nhiều chuyện xảy ra. Hehe.

24/12: Giáng sinh

Không khí của ngày này rất vui. Trẻ con ríu rít. Dù ở Việt Nam, giáo dân không đông như bên Tây, nhưng không khí thì cũng không kém gì cả. Tôi thích phố hàng Mã vào những ngày này, bao nhiêu thứ lung linh. Đối với tôi, giáng sinh rất đặc biệt, tôi mong chờ quà của bố mẹ. Và năm nay tôi cũng muốn có quà từ 1 ng khác nữa.

- “anh, sắp giáng sinh rồi đấy”
- “ giáng sinh thì sao?”
- “ thì đấy, người ta thường làm gì mùa giáng sinh đấy”
- “thấy người ta đăng báo nhà nghỉ đông hơn thôi” – hắn cười
- “ơ, cái lão này, tôi nói không phải cái đó”
- “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”
…..

Cuối cùng thì đêm tôi mong chờ nhất cũng đã tới, nhà thờ đông và rất vui. MỌi thứ đều được trang trí đẹp đẽ. Tôi và hắn thì ngồi ở nhà coi tivi. Với tôi điều đó không quan trọng lắm, đúng như người ta thường nói: được ở bên người mình yêu là điều thú vị và sung sướng nhất.

- “nhắm mắt lại đi”
- “ anh có quà cho em hả?”
- “sao em nói lắm thế, nói nhắm thì nhắm đi”
- “ rồi, mở mắt ra được rồi đấy”

Wow, 1 hộp quà khá là to, nặng nữa. HAHA, chưa cần biết là gì, chỉ cần to và nặng là tôi đủ thích rồi. Tôi lột quần áo của cái món quà rất nhanh, và nó cũng bất ngờ như cái vẻ ngoài của nó

- “ủa, máy PS2 hả anh”
- “uhm, thích không?’
- “thích, nhưng mà em ko biết chơi”
- “thì để bên nhà anh, em qua đây anh dạy”
- “ơ, anh đểu vãi!”

Vâng, chính xác nó thật là đểu các bạn đọc của tôi ah. Hóa ra nó tính toán hết rồi, nó biết thừa tôi không biết chơi mấy cái game, mà nó tặng tôi cái này, tôi vừa sướng nó cũng vừa sướng. Aigooo, thâm hậu quá!.

Mùa đông là mùa người ta quấn lấy nhau, chả trách mà tôi sinh vào tháng 10, hắn sinh vào tháng 11. Ba mẹ cũng biết chọn mùa mà cho chúng tôi ra đời lắm chứ, he he.

Tôi vẫn lởn vởn cái ý nghĩ về chuyện…đó. Tôi chả tin có ai yêu nhau mà không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là có làm hay không thôi. Chỉ có điều… tôi chưa làm chuyện đó với ai bao giờ. Tôi sợ nhiều hơn là thích. Nhưng dù sợ vẫn muốn thử.

Lần đầu tiên tôi làm chuyện ấy, chuyện ấy là chuyện gì?? Tự hiểu nhé, tôi không muốn câu chuyện này thiên về cái đó đó, he he!

Đó là ngày t7 (tôi nhớ rõ lắm). Trời lạnh. Gió đìu hiu. Người héo hắt. Chó mèo co ro.

2h pm:

Msm: “qua nhà a chơi game”
“ lạnh lắm”
“ qua đi cho cái này”
…..

3h pm: có mặt tại nhà người yêu!

Lâu rồi tôi mới gặp bác, được khoảng 1 tuần chưa gặp (với tôi 1 tuần là dài lắm) hai bác cháu lại nói chuyện, về việc học hành, rồi chuyện bàn dân thiên hạ, chém bão đủ thứ. Nhưng bác nói nhiều quá, tôi phải công nhận là bác như 1 cái máy khâu tự động, bật thì dễ, dừng thì hơi khó….

Cuối cùng thì cũng xin phép lên phòng được. cái phòng thật là bừa bộn, nó với tôi giống nhau 1 chỗ: lười. nhìn cái phòng mà như ổ chuột di động. aigoo, hắn đang chơi cái trò bóng đá, chả hiểu điều khiển kiểu gì, chóng cả mặt.

Tôi thuộc dạng mù tin học, mù luôn mấy cái game này, hắn vẫn nói tôi ngu như lợn, dạy mãi chả hiểu. Nhưng cái gì hiểu được, chứ cứ bấm bấm chuyền qua chuyền lại thì ai mà biết được. Lần này thì tôi cũng chỉ ngồi coi nó chơi thôi, chán!

- “chán quá, anh rủ em qua đây nhìn anh chơi ah”
- “tại em không muốn chơi chứ tại gì anh?
- “ nhưng mà… em đã nói em ko thích trò này mà”
- “ờ, thế chơi trò khác”
- “trò gì cơ?’
- “trò người lớn”
- “là cái trò gì?”
- “trò làm ra em bé!”
- “lạy cha, ra thế quái nào được mà em với chả bé”

Tôi cười, hắn cũng cười. Hơi nhạt nhưng cũng cười.

Aigoo, trước khi đến nhà hắn. Tôi cũng thấy là lạ rồi, có mấy khi hắn rủ tôi qua nhà đâu. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, sẵn sang chiến đấu rồi. Sẵn sàng cho lần đầu tiên chơi trò vật nhau: 2 hòa làm 1 rồi. Thế mà nó chả giống tôi lên kế hoạch gì cả.

Tôi không nhớ rõ hoàn cảnh lúc đó lắm. Tôi không hiểu sao lại mê cái trò đó như vậy, vớ lấy quyển harry porter, tôi lật qua lật lại mà cũng chả ra đọc, đây gọi là: phi ngựa xem chữ.

Tàng tàng vậy thôi. Rồi tôi thấy hắn quay sang nhìn tôi, tôi nghĩ là đến lúc rồi đây.
Tôi nhắm mắt lại, mồm chu chu ra 1 chút(vì tôi thấy ở trong phim người ta thường thế)
Đợi mãi, đợi mãi mà chưa thấy hôn

- “em làm cái gì đấy?”
- “ơ..em tưởng…”
- “tưởng gì? Tưởng chơi trò làm em bé ah” – hắn cười phá lên
- “vớ vẩn, em nói thế bao giờ”
- “tại anh chưa làm gì, em nhắm mắt rồi cứ chu chu cái mồm ra” – hắn cười

Thế là tôi xị mặt xuống, hắn cười. rồi hắn ôm tôi, tiếp tới là hôn, tiếp tới nữa là….

Tôi chia sẻ với các bạn độc giả của tôi nhé. Hồi đó tôi cứ sờ sợ, đó là 1 nụ hôn sâu kiểu Pháp thì phải, hắn cứ tiến dần tới thì tôi lại lùi dần về. xong lùi cạch vào giường rồi thì bó chiếu.

He he, tôi muốn câu chuyện của mình trong sáng chứ không muốn đi phân tích vào mấy cảnh nóng này. Sở dĩ tôi chia sẻ với các bạn độc giả vì nó rất buồn cười thôi.

Quay trở lại cảnh nóng của hai đứa nhé:

Hôn >> sờ sờ >> cởi cởi >> …
Nó cứ tự nhiên diễn ra thôi, không có gì bất tự nhiên cả.

Ah, tiếp tục ngắt mạch truyện nhé. Tôi và hắn đều chưa bao giờ làm chuyện đó cả(kể cả trai với gái), để có được những nụ hôn kiểu Pháp là chúng tôi lại tập rất nhiều đó, lúc đầu thì tôi thấy ghê ghê, sau cũng thấy..sướng. he he.

Trong thời gian quen hắn, tôi cũng đã chăm chỉ ngồi luyện trên google. Cho nên đây là lần thực hành đầu tiên của tôi! Và chắc là hắn cũng vậy

Cả 2 đều lóng ngóng cả.

Xong hết mọi công đoạn rồi, chỉ còn 1 công đoạn cuối cùng thôi, mà công đoạn này thì tôi sợ sợ sợ lắm lắm lắm. Đây là công đoạn: 2 hòa làm 1, lòng trắng hòa với lòng đỏ, mì chính hòa với bột canh.

Bắt đầu mọi thứ không như tôi

- “ ôi trời ơi, đau, anh làm cái quái gì thế” – tôi hét rất là to
- “bé mồm thôi, em điên ah?”
- “nhưng mà đau”

Cuộc nói chuyện của tôi và hắn bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa và 1 tiếng nói nhè nhẹ của bác gái:

- “ 2 đứa trêu nhau làm gì mà hét to thế?”


Ô la la!

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện đó, mà cũng là lần đầu tiên trong đời tôi mặc quần áo nhanh như vậy.

Vơ vội chiếc áo len, may mà tôi mặc quần chun( quần pijama vì đoán trước rồi cho nên mặc thế cho dễ….hành động) nên chỉ cần xỏ 1 phát là xong. Cả hai nhanh như chớp. Ah quên, chưa kịp mặc quần chip (nhét tạm vào chăn)

- “làm gì mà khóa cửa thế? Mở cửa cho mẹ!”

Cảnh mà bác thấy lúc đó: hắn – cầm tay chơi game, tôi- giả vờ cầm truyện

- “hai đứa làm gì mà hét to thế, mẹ ở dưới nhà còn nghe rõ?”
- “nó đánh cháu bác ạ, bác xử nó đi” – tôi biện minh
- “im đi’’ – nó cáu
- “không có gì đâu, mẹ xuống nhà đi”

Bác dặn dò thêm 1 số thứ nữa rồi cũng xuống. Phù, hú hồn, thoát nạn.

- “ em điên ah? Làm cái gì mà la thất thanh lên vậy?”
- “nhưng mà đau, anh phải nói trước chứ”
- “nói làm sao được, anh thấy trên phim có ai kêu đâu”
- “ơ, sao anh dốt thế, anh không thấy mặt chúng nó như khỉ ăn ớt đấy ah?, rên hừ hừ đấy còn gì?”
- “nhưng mà đau thì em nói nhỏ thôi, tóm lại em sai, đừng có mà cãi”
- “em cãi bao giờ? Nói lại cho đúng thôi, thế anh thử nằm ra em cho 1 phát như thế xem có đau không” – tôi bực
- “ em còn nói nữa, mai đến lớp anh không tha cho đâu”
- “sao, làm gì? Giờ dọa nữa ah?”
….
Khẩu chiến nổ ra vì 1 lí do: đau > hét > cãi nhau!

- “mai tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ”
- “tao thách, thằng điên”

Đó là cái kết cho vụ cải nhau ùm tỏi của tôi và hắn. Quá bực mình, không thể tìm ra lỗi sai của mình ở đâu. Chỉ từ cái việc đó mà tiếp tục sản sinh ra những chuyện chả liên quan khác! Hắn cũng cục tính, lại còn gia trưởng nữa. Tôi lẹt đẹt chạy xuống nhà. Đi đến cầu thang tầng 2, tôi mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng: “chết cha, quên lấy quần chip”

Lật đật đi lên!

- “lên đây làm gì nữa đấy?”
- “lấy quần sịp!”
- “xong về luôn đi”
- “khỏi đuổi, tôi tự khắc về!”

Thật là mất mặt, biết thế lúc nãy xỏ luôn vào cho xong. Xuống nhà, tôi ngồi nói chuyện với bác 1 chút rồi về.

1 ngày u ám!
Tối về, chả còn mơ mộng về cái chuyện đó, chỉ thấy bực mình.
Cái tivi cũng biết cách làm tôi sợ. Kênh vtv2 giới thiệu chương trình người dân tộc…blab bla. Bỗng dưng có cảnh: 1 con dê bị xiên dọc từ mông lên mồm xong quay quay. Chả hiểu sao nó cứ làm tôi ghê ghê, rùng hết cả người.

Ngày hôm sau!
Giận nhau thật rồi! chả nhắn tin hay gọi điện gì!

Ngày hôm sau nữa ( tức thứ 2 đầu tuần)

Tôi ghét dậy lúc đang nằm trong chăn ấm, lười tắm, lười luôn gội đầu. Lúc nào dậy nhìn cũng như vừa bước từ chuồng lợn ra. Mẹ tôi vẫn mắng: “sao phòng con như cái chuồng lợn thế!”

Đến trường trời này thật là cực hình! Gió cứ buốt, lộng cả vào người.
Lớp học cũng bắt đầu muộn hơn vào mùa đông thì phải!
Sáng nay hắn không đón tôi, tôi cũng chả thèm chờ( nên cũng ko biết có đón ko)

HÔm nay có gì đó hơi khác
Bước vào lớp, cảm nhận của tôi là như thế. Hắn và mấy đứa bằng hữu ngồi bàn với nhau chuyện gì đó. Khi tôi vào, có 1 đứa nhìn với ánh mắt rất gì đó và này nọ!


Thôi chết, hôm qua nó dọa sẽ cho mình biết tay?? Mà chắc chả sao đâu!
Đinh ninh là như thế, nhưng hóa ra không phải thế

Phịch cái tấm thân nặng nề xuống! aigoo, được ngồi trong lớp thật sướng quá đi!
Mấy thằng trong lớp lảng vảng chỗ tôi. Có gì đó không ổn
Tôi bắt sóng cái vụ này nhanh lắm, vì quen rồi mà. Cứ kiểu này là có vấn đề. Tôi đứng dậy, muốn xuống căng tin!

- “ đi đâu đấy” – hắn chặn đường ra của tôi
- “hỏi làm cái gì? Liên quan gì đến mày?”
- “tao có quà cho mày đây, đồ con lợn”
- “quà gì? Đi ra để tao còn đi”
- “ anh em đâu, đè nó ra” – nó hét

Vâng, cảnh tượng là 1 đứa như tôi bị 5 thằng đè ra giữ tay giữ chân. Bạn cứ tưởng tượng như hấp diêm tập thể vậy, mỗi tội kinh dị gấp mấy lần thôi.

- “ chúng mày làm cái quái gì thế, bỏ tao ra”

VÙng vẫy để thoát khỏi cái bọn điên kinh niên này, cộng thêm khoản la hét nữa. Đúng kiểu phim bị hấp diêm!

Nó không lột quần tôi, cũng chả lột cái gì của tôi cả. Cũng chả đánh, đúng như nó nói: nó có quà cho tôi.

Món quà này tôi nghĩ bạn gái nào cũng cần, mà chắc được tặng thì rất thích. Còn riêng tôi thì: kinh khủng!


Áo lót phụ nữ!
Đó là món quà hắn “tặng” cho tôi đấy các bạn. Lại còn có ren nữa chứ.

Các huynh đệ tốn của hắn đè tôi ra, và hắn thì chịu trách nhiệm mặc cái áo đó cho tôi.
Cả lớp xôn xao, cười nói, 1 vụ việc đáng để xem.
Tôi không khỏe bằng chúng nó, nhưng quả thật khi ấy tôi cũng làm bọn nó khó có thể xỏ cái ấy vào người tôi. Cứ gặp cái nào gần mồm là cắn luôn. Tuy nhiên khó chứ không phải không thể xỏ vào. Mệt…. lỏng người ra…thế là vào!

Vâng! Thế là đã hoàn thành xong cái sự “tặng” của nó cho tôi. Cả lớp cười ầm ĩ, có đứa còn quay phim lại nữa chứ! Đứng dậy, loay hoay cởi ra.

Ôi nhục nhã quá. Thằng người yêu tôi thế đấy! nó và cả lớp cười, tôi xấu hổ không có chỗ nào để mà chui, mặt cứ như chuẩn bị đưa đám ai vậy.

- “tao mà có con dao nào ở đây, tao phi cho chúng mày chết luôn tại đây” – tôi gào lên

1 thằng khác hý hửng khoe: “tao quay lại được rồi, giống hiếp dâm tập thể lắm chúng mày a”

Thế là cả lũ bâu vào xem, xong cười như thể chúng nó sắp chết nên phải tranh thủ cười.

ỨC CHẾ! 1 ngày học mặt méo như mất của.

Về tới nhà, việc đầu tiên tôi làm là phải uống nước để hạ hỏa. Không thể hiểu được thể loại người gì có thể làm cái việc như thế với người yêu!

5h pm
sms: “giận ah”
L tính tôi không giận lâu ai đó được. Cứ sáng giận thì chiều lại cười. Tôi nhớ có lần vì giận ba mẹ mà quyết tuyệt thực bữa tối, cuối cùng đói quá 11h lại phải mò xuống ăn. Đúng là chết vì ăn!

Trường hợp này cũng không khác gì, tôi cũng nguôi nguôi nhiều rồi. Cả chiều luyện phim xiếc cho nên đã relax (chém gió đấy). Tuy nhiên đâu thể dễ dàng nói hết giận được, thôi cứ giả vờ bơ, cho mày nhắn tin gọi điện đã đời, ta chả thèm trả lời. HỐ hố!

Đợi mãi chả có thêm cái tin nhắn hay gọi điện nào! Rõ là chán!

6h30
Sms: “ra công viên Định Công, anh chờ”

?? Quái, tự dưng kêu ra, không hiểu có việc gì quan trọng hay không? Mà thôi, đang giận, ra làm gì
Sau 5p, vẫn quyết định lò dò dắt xe ra. Dù thế nào thì cũng không thể để hắn ngồi chờ suốt ở đó được. hắn vốn nóng tính, cục tính nữa, làm vậy thì hắn sẽ cho tôi 1 trận tơi bời mất… với cả tôi cũng tò mò nữa. Cái tính tò mò thật không hay chút nào!

- “có chuyện gì mà anh gọi em thế?”
- “sao anh nhắn tin em không trả lời”
- “em để sạc điện thoại, thế có chuyện gì gấp không”
- “còn giận vụ sáng nay ah?”
- “chả có gì để giận, giận làm gì cho to đầu chân teo, chân tôi ngắn sẵn rồi, không dài như chân anh, sợ lùn lắm”
- “em đúng là đồ trẻ con, a đã nói rồi, hậu quả của việc cãi đấy”
- “vâng, tôi trẻ con, càng sướng!’
- “bỏ cái giọng cười cợt đấy đi, đánh cho thì đừng kêu”
…..

- “ăn cơm chưa?”
- “chưa”

Hắn mang cho tôi 1 hộp rất to và đẹp. khá là bắt mắt. Chắc là quà làm lành đây mà. Biết ngay mà, cười sướng trong lòng

- “cái gì thế anh”
- “mở ra thì biết”

Aigoo~ Sướng =))~
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:45 am
1 hộp cơm bento (được trang trí theo phong cách cute cuteo của Nhật)
Đẹp, bắt mắt, và ngon!

- “anh mua ở đâu đấy” – tôi tò mò
- “anh tự làm”
- “nghe như Chí phèo nói tao muốn làm người lương thiện thế? tin được chết luôn’
- “thế đừng có giận vụ sáng nay đấy”
- “ah, hóa ra tội lỗi cũng chỉ bằng hộp cơm, mình cũng chỉ bằng hộp cơm mà thôi”
- “thế tóm lại có ăn không? Lằng nhằng thế, không ăn để đem về”
- “ơ, ai nói không ăn đâu. Ăn là việc của ăn, giận là chuyện khác”

Thế là hết giận. Tôi và hắn lại cười. 1 sự vụ lãng xẹt. Hắn chả biết nấu nướng gì đâu các bạn đọc của tôi ah, tôi cũng mù tịt. Giờ thì tôi pro hơn rồi. Biết ngay là hắn mua ở đâu đó vì sau hộp nhựa có cả sdt và tên cửa hàng gì đó liên lạc( tôi quên mất rồi)

Tôi chưa thấy có 1 sóng gió nào nào trong câu chuyện tình yêu của mình. Tôi thấy các câu truyện, các nhân vật chính đều đến với nhau rất khó, rất éo le, rất xúc động. Đó là những cuộc tình bi thảm hay nhiều đau thương. Của tôi thì lại chả có gì đáng nói ở việc bi thảm hay đau thương cả. Đơn giản, đó là những gì tôi thấy.

Tôi từng nghĩ: có bao giờ tôi đang mơ không? Và tôi không mơ.
Cứ thế từng tháng trôi qua. Mọi việc cứ êm đẹp như nó đã được sắp xếp.
Vẫn những ngày học, vẫn những buổi đi chơi, vẫn những tối rủ nhau chơi trò sinh em bé, nó cứ thế thôi.

Có lẽ giờ internet đã rất phát triển, tôi có thể dễ dàng tìm bạn qua những trang web, những forum. Nhưng 4 năm trước – khi tôi đang yêu thì nó lại rất bình thường. Tôi chưa bao giờ làm quen ai trong giới, hắn cũng vậy. Mà cũng không có hứng thú để gặp, để chơi cùng ai! Những người bạn ở lớp đã đủ chết mệt với hắn rồi, và tôi thì cũng nhiều cái bận tâm.

Tôi cứ nói với bạn bè :” chúng mày việc gì mà phải ghen lồng lộn như thế?” TÔi cứ thấy các bạn gái ghen tuông, rồi buồn, rồi khóc. Tôi không hiểu cảm giác ghen là như thế nào, cũng chả biết cảm giác khi thấy người yêu mình tán tỉnh người khác ra sao. Cứ hồn nhiên như cô tiên rằng; chả có gì phải ghen!

Có những lúc tôi nghĩ, hay là chúng tôi ngộ nhận về yêu. Ngoài là người yêu, chúng tôi vẫn là 2 thằng bạn, mọi người vẫn nói chúng tôi như bạn thân vậy, chả có gì hợp nhau nhưng lại cứ dính lấy nhau. Ghét thì rõ ghét, nhưng rồi lại tự mình bám lấy!

Chán! Đó là cảm giác sau 6 tháng quen nhau. Bây giờ nhìn lại, tôi nhận thấy đó là 1 cảm xúc của tình yêu đó chứ (vì tôi đọc nhiều báo nói về cái này) nhưng khi đó tôi không quan tâm đến điều đó, chỉ cảm thấy chán là chán.

Không phải tôi thích người khác. Ngoại trừ người yêu ra thì tôi không thích con trai động vào người mình một cách quá… gọi là quá tiếp xúc da thịt. Mà cũng không phải tôi hết yêu hắn, khó chịu. cái cảm giác gò bó, nản nản!

Tôi đọc nhiều phân tích rồi, nhiều câu chuyện về cách chán nhau, trong đó có nào là tắt điện thoại, nào là giả vờ quên, nhiều thứ lắm… tôi chưa thấy mình thuộc thể loại chán nào trong mấy thể loại chán như thế.

Ah, nói vậy cũng không đúng, có lần tôi đã tức sôi nổ đom đóm mắt và quyết định thành ninza theo dõi người yêu. Để cuối cùng bị mắng cho 1 trận. Thế có gọi là cách chữa chán không nhỉ?

Hắn – người chữa bệnh chán yêu cho tôi!

Chỉ là gián tiếp thôi. Việc đó bằng cách làm tôi ghen!

1 ngày đẹp trời. phất phơ trên những con đường gió đìu hiu. Tôi yêu, ôi tôi Hà Nội. thôi dừng cách tả văn này lại, tôi rất dốt tả mĩ miều, quay về văn phong cũ nào.

Thứ bảy. ĐẸp trời. Không mưa. Ít nắng. Nhiệt độ: thoang thoảng.

SMS: “anh có đi đâu không? Đi xem phim đi. Chán quá”
“ anh bận rồi!”
“ủa, có việc gì vậy?”
“đi với mẹ có việc”

……
Chán! Thế là lại mất toi 1 ngày đẹp.
Online phát xem có đứa nào không nói chuyện. Tổng cộng cả list chỉ có 4 đứa ( 2 đứa đại học + 2 đứa cấp 3)

- Buzz!
- Không đi chơi ah? – nhỏ Trang lớp tôi hỏi.
- Chán lắm, chả biết đi đâu. Tự kỉ rồi.
- Sao không đi chơi, thằng P vừa sang rủ cái Yến ra ngoài, nó không rủ mày ah?
- ớ, nó rủ cái Yến đi ah?
- ừ, vừa mới đi thôi.
- ah, chắc là chúng nó hẹn hò chăng ? tôi nói mà lòng chả vui gì cả
- tao không biết, thấy Yến kể thằng P rủ đi mua gì đó ở BigC
- uh, tao biết rồi, thế nhé, giờ tao đi ngủ đây, pai pai…..

Ôi trời ơi. Thế mà nó nói dối tôi là đi với mẹ. Sao mà nó phải nói dối chứ.

Quên, Yến là 1 cô bạn rất dễ thương của lớp tôi. Nàng ấy vốn nổi tiếng ngoan ngoãn, hiền lành, còn giỏi nấu ăn nữa. nói chung đó là 1 cô gái đáng để yêu.

Ơ, nhưng mà nó nói dối mình, lại rủ cô bạn dễ thương nhất của lớp đi đâu nữa chứ

Ôi thôi, xong rồi. Tôi lúc đó chỉ muốn bốc hỏa lên thôi. Đầu óc chỉ quanh quẩn; vì sao nó nói dối mình, vì sao nó rủ bạn ấy đi, vì sao thế này, vì sao thế kia….rất nhiều cái vì sao”

Kết luận sau 1 hồi suy luận theo kiểu con cóc: “ nó đang ngoại tình”

Ghen rồi!

Đó là lần đầu tiên tôi ghen. Vâng, cái gì lần đầu tiên thì nó cũng thật kinh dị.
Khó chịu, nhăn nhó, bực mình.
Tại sao lại như thế???

Tôi muốn đi xem chúng nó làm gì????????? Ít nhất ngồi ở nhà thì tôi sẽ điên lên mất, phải ra đường, phải ra đấy xem!

Công cuộc làm ninza của tôi không thuận lợi chút nào cả bạn ah. Tôi còn lạc đường nữa chứ! Loằng ngoằng mấy cái ý nghĩ linh tinh trong đầu, cuối cùng lại không biết là mình đang ở chốn nào. Dù sao thì cũng đã tìm ra nơi mình cần tìm.

Ông trời không phụ công tôi. Giữa rừng người như thế, tôi vẫn bắt gặp được 2 người đó. Rõ ràng là cái siêu thị to, nhưng mà to đến đâu thì mình cũng lân la đi hết được thôi.

Tôi may mắn. Mà không. Quá may mắn. 1 sự may mắn đáng ngạc nhiên mà đến tôi cũng không hiểu. Nhưng tôi chả thích sự may mắn đó, tôi ko thích bắt gặp cảnh đấy.

Ah quên, tôi chưa nói với các bạn đọc của tôi cảnh đấy là cảnh gì nhỉ? Đôi bạn nam thanh nữ tú khoác tay nhau chọn mua rau với đủ thể loại mà tôi không biết trong siêu thị, cười tíu tít!

Thế đấy, tôi chưa biết có vấn đề gì hay không. Nhưng cứ từ việc hắn nói dối, xong lại thế này là tôi đủ dữ liệu suy luận ra rồi.

Thẫn thờ, xem xong cảnh này là ngất ngây rồi các bạn ah.
Aigooo, lật đật ra về.

Tôi ghen. Ghen lắm. Ghen nhiều nhiều. Giờ thì sao tôi biết bạn tôi ghen rồi. Và tôi không thích cảm giác này. Nó làm tôi buồn, mà cũng làm tôi sôi máu nữa. Sao bỗng dưng lại như vậy, sao tự nhiên tôi lại online nói chuyện với bạn, sao tự nhiên tôi lại đến siêu thị này… nhiều cái tự nhiên quá. Nhưng rồi nó lại dẫn đến 1 câu chốt bất tự nhiên: “vì sao nó lại nói dối tôi”

Tôi thấy bạn đọc nói rằng; “chờ cảnh đánh ghen”, nhưng mà tiếc là cái cảnh đó sẽ không bao giờ diễn ra đâu các độc giả của tôi ah.

Tôi lấy lí do gì mà để đánh ghen chứ, tôi là bạn của nó, mọi người thấy vậy. Với cả tính tôi không phù hợp cho những cảnh như vậy. So với cơm như tôi, thì phở kia hơn hẳn rồi.

Tôi mới chỉ nghĩ tới việc tôi chán hắn, giờ tôi mới nghĩ đến chuyện hắn chán tôi rồi!
Cũng đúng thôi, ăn cái gì mãi cũng chán, đây còn ngày nào cũng giáp mặt, ngày nào cũng cãi nhau nữa…

Cuối cùng thì cũng vác được tấm thân nặng nề về nhà. 1 ngày mệt mỏi.
Chả muốn nghĩ gì nữa, nhắn tin hay gọi điện cũng vậy! lại anh đang đi với mẹ thôi.

6h pm:

Sms: “chút nữa qua nhà anh, có sự đặc biệt cho em”

Cần gì đợi tới chút nữa, cả ngày hôm nay no mắt với quà đặc biệt rồi còn đâu nữa. Đọc tin nhắn xong mà tôi chỉ muốn nhảy tưng tưng lên, muốn gọi lại nói cho rõ ràng. Nhưng tôi chỉ trả lời “uh” 1 cái rồi lấy xe đi. Tôi muốn sang xem hắn nói cái gì đặc biệt (vẫn cái tính tò mò đó thôi) và cũng muốn nói chuyện hỏi thử 1 cách rõ ràng.

……
Nhà hắn có 1 cái gì đó khác ngày thường. Ah, không có sự có mặt của hai bác. Quái lạ nhỉ, bình thường hai bác có đi đâu đâu, bữa nay lại đi vắng vào đúng giờ cơm nữa.

Hắn nói với tôi các bác đi thăm người cô ở viện cho nên đi vắng. Mà nó cũng chỉ là chi tiết phụ thôi, tôi cũng ko để ý lắm.

Aigoo. Bác gái luôn là nhà nội trợ đảm đang, mâm cơm hôm nay toàn món tôi thích, lại còn trang trí bắt mắt hơn ngày thường nữa, chắc là bác mới trổ tài rồi.

- “hôm nay anh với bác đi chợ đó hả, thảo nào hôm nay mời em sang ăn cơm”
- “uh, em ăn thử đi”
- “đi chợ vui không anh? Mà dạo này em thấy bác gái trẻ ra tới chục tuổi ấy anh ah, chắc hôm nay đi cạnh nhau thì chả ai nói là hai mẹ con đâu nhỉ?”
- "em nói cái giọng gì đấy?”

Thế là tôi đã tự khơi mào cho cái sự chiến tranh của tôi và hắn. Chúng tôi chuyển từ “anh, em” sang ngay luôn “mày,tao”. Có lẽ tính tôi kiềm chế không tốt, tôi bèn kể 1 lèo sự việc hôm nay. Chúng tôi cãi nhau rất to, đó là lần cãi nhau lớn nhất mà tôi trải qua. Căng thẳng, đáng sợ, đó là những gì tôi thấy.

Tôi có thích như vậy đâu. Cứ tự dưng nó đến vậy thôi. Cuối cùng thì cái mâm cơm ngon lành đó đã không được động đũa tới, chí ít là tôi chưa đụng tới miếng nào.
Kết thúc cuộc cãi nhau là 2 câu hội thoại:
- “ cút, ra khỏi nhà tao ngay, tao không thể hiểu mày là thể loại gì”
- “mày không phải đuổi, tao cũng không muốn ở lại đâu. Tao chả thấy tao sai gì cả, mày mới là cái loại không ra cái gì”

Tôi cứ tưởng sẽ là cái gì, hóa ra sự đặc biệt của ngày hôm nay đã được tăng lên gấp đôi. Tôi chỉ muốn đập đầu vào đâu đó cho quên luôn đi. Rõ ràng là hắn sai, hắn nói dối tôi, mà hắn có quyền gì giận tôi chứ, tôi cũng có phải theo dõi hắn đâu, tự dưng tôi bắt gặp đó chứ. Vậy mà hắn quát như thể tôi làm cái gì đó ghê gớm!

Cuối cùng. Tôi cũng biết tôi sai gì. Và quả thật tội lỗi của tôi cũng không nhỏ!
Bật mí cho các bạn là để chuộc lỗi, tôi phải dâng cả body cho quỷ sa tăng tập 2 =).

Chúng tôi lại giận nhau.
Chính xác thì hắn giận tôi nhiều hơn là tôi giận hắn.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi vẫn không tài nào hiểu ra vì sao hắn giận?
Tại vì tôi đá đểu hắn hay cãi nhau với hắn?? nhưng hắn vẫn sai mà.
Aigoo, dù sao lần này tôi cũng không thể nhường hắn được.

Trời bắt đầu nóng hơn thì phải, nắng cũng nhiều hơn, người ta cũng thôi khoác những cái áo len dày sụ hay những chiếc khăn quàng nóng bức. Mà hình như mùa hè càng gần tới thì càng có nhiều cái để tám chuyện hay sao ấy, bọn con gái rôm rả lắm. Tôi ngồi gần nghe mà cũng nhức hết cả đầu. Sao mấy người đó kiếm được đủ mọi thứ lôi ra mà nói vậy nhỉ?

Tôi tò mò, và trí tò mò thật sự chả tốt chút nào, tôi buột miệng hỏi Yến:
- “hôm trước thằng P rủ mày đi chơi ah? Sướng nhé”
- “có phải đi chơi đâu, nó nhờ tao đi chợ rồi về dạy nó nấu, nó nói mừng sinh nhật mẹ nó”
......


Ơ, sao lại thế?? Sinh nhật của bác là tháng chin cơ mà, giờ mới tháng tư, sao lại sinh nhật được.
Tôi chợt nhớ tới câu nó nói về điều đặc biệt cho tôi, hay là tôi quên cái gì nhỉ?? Quái lạ, làm gì có gì để mà quên đâu.

Cái suy nghĩ này làm tôi chả tập trung học hành gì được cả, cuối cùng cô giảng về triết học, trò nghĩ về tình yêu. Hắn bữa nay chuyển xuống ngồi bàn cuối, tôi thì ngồi bàn đầu, cũng chả có gì cả, càng tốt, đỡ giáp mặt nhau, nhìn nhau thì còn khó xử hơn.

…..
Cuối cùng thì cũng lết được thân xác về nhà. Trời ơi, chưa đủ đau đầu vì học thì giờ lại đau đầu vì chuyện này là sao. Vậy là tóm lại nó ko hẹn hò cùng nhỏ Yến, nhưng sao nó lại nói dối là đi với mẹ làm gì cơ chứ? Tới giờ tôi mới nghĩ nhiều đến câu nó nói là dành cho tôi sự đặc biệt. Tối hôm trước tức giận như vậy thì sao có thể nghĩ tới việc đó mà bình tĩnh nghe được chứ.

Lăn lộn trên giường, chán chán, lôi tin nhắn ra đọc. Tôi có thói quen lưu lại tin nhắn đến, thi thoảng trước khi đi ngủ nằm đọc lại rồi cười một mình, cả cái bộ nhớ lên đến gần 2000 tin rồi, nokia thật là khủng. Hắn nhắn tin cho tôi ít lắm, mà có nhắn tin cũng ít khi nói nhớ nhung gì cả.

Aigooo, tin nhắn lâu đời nhất là từ tận tháng 10 năm ngoái, từ lúc chúng tôi chính thức bắt đầu quen nhau cơ mà, đọc lại cũng vui vui.

Hả? 6 tháng? Ôi thôi chết rồi, hôm trước, nếu không nhầm thì là ngày kỉ niệm 6 tháng.

thôi xong rồi, sao tôi quên được cái ngày quan trọng như thế này được cơ chứ, mà tôi cũng không ngờ là hắn lại nhớ ngày này nữa
Mọi chi tiết móc nối với nhau, vì thế mà hắn gắt lên với tôi sao?

suy nghĩ cứ quay lòng vòng trong đầu, bỗng tự nhiên từ suy nghĩ chuyển sang lo lắng: làm thế nào bây giờ? Một ngày như thế mà tôi cũng quên được, lại nổi máu ghen tuông lên nữa.

…..
Ngày hôm sau.

1 đêm thẫn thờ với tôi. Mải mê suy nghĩ cách nào để chuộc lỗi, cách nào để hắn không giận bây giờ. Tôi sợ nhất là im lặng, hắn cứ ra mắng cho tôi một trận thì còn đỡ, đằng này lại… bơ tôi. Chả thèm nhắn tin, chả thèm gọi điện, cũng chả thèm qua đón đưa.

Sms; ‘anh còn giận em ah?”

5p…10p..30p… rồi 1h…2h…3h…hắn không rep lại. Giờ mà nói ra thì xấu hổ lắm, ngượng nữa. Biết nói kiểu gì bây gờ.

Tối hôm đó, tôi đánh liều sang nhà hắn.
Bác nói hắn ở trên phòng, rồi bác kể hôm trước về thấy mâm cơm thịnh soạn quá, tưởng là ở nhà tổ chức tiệc tùng gì nhưng sao lại thấy còn nguyên?? Tôi chỉ cười rồi xin phép bác lên tầng.
Cái cầu thang nhà hắn tự dưng ngắn lại hay sao ấy, hay tại tôi vừa đi vừa nghĩ ko biết nên nói gì nên thấy nó ngắn lại nhỉ? Thôi rồi, hóa ra bữa cơm đó hăn nấu cho tôi, vậy mà tôi đã làm cho hắn sôi cả máu. Tôi thành tội đồ mất rồi

Hắn đang ngồi chơi game bóng đá gì đó của hắn, liếc sang thấy tôi vào, xong lại tiếp tục chơi, cứ như tôi không có mặt vậy.
Tôi ngồi cạnh hắn, thi thoảng chỉ dám liếc nhìn sang xong lại cúi gằm mặt xuống. Chả biết nói gì, tay cứ vân vê cái chăn. Tôi nghĩ nếu nhìn lại thì chắc nhìn tôi như 1 chú cún đang ăn năn hối lỗi ko biết làm gì mất.

- “em…em…xin lỗi, em quên mất” – tôi níu níu tay áo của hắn
Im lặng
- “hôm đó em sai rồi, anh biết em trẻ con mà, còn tính hay quên nữa, thôi anh đừng chấp em ha, em hứa là em sẽ không như vậy đó, em thề luôn đó”

Hắn vẫn cứ im lặng như vậy, mặc kệ tôi nói mà chả thèm phản ứng gì. Tôi ghét như vậy lắm, tôi đã hối lỗi lắm rồi mà. Muốn cáu lên lắm, nhưng mà giờ có cho tiền thì chắc tôi cũng ko dám, aigooo, đành phải áp dụng chiêu “Quân tử nhai di nhai lại là quân tử khôn’.

- anh…. Em xin lỗi mà… - tôi lí nhí, tay tiếp tục níu níu.
- Sao em cứ lải nhải mái thế, ko còn việc gì làm thì ra chỗ khác” – hắn gắt.
Mặt tôi cứ như cái bánh bao thiu vậy đó, xị cả mặt xuống. hết nước với hắn luôn rồi, đã năn nỉ như vậy rồi mà còn giận được nữa. Mà hắn cũng đã giận mấy ngày rồi, cứ sáng giận chiều quên như tôi thì có phải hay hơn không.

- “ vậy bây giờ anh muốn em làm sao bây giờ”
- “ em đi ra chỗ khác, nói lắm”
- “ơ, em mới nói mấy câu mà anh kêu em nói lắm, ít nhất thì anh cũng phải để em xin lỗi chứ’
- “em vừa xin lỗi rồi đấy, xong chưa? Giờ thì đừng làm phiền anh”
- “anh…thật là em ko chịu nổi anh thật đó, người đâu ra vậy”

Đúng là con giun xéo lắm cũng quằn, tôi chịu làm sao được cơ chứ, thế là đùng đùng xuống nhà. Tôi ngồi chơi với hai bác, nói chuyện học hành, rồi chuyện ở nhà, nhiều thứ chuyện, cười nói phơ lớ, nhìn lên đồng hồ thì đã 10h tối rồi.

Aigoo, thôi đành lại phải lên xin lỗi tập 2 vậy, cứ như thế này thì tôi chết mất
Hắn đã nằm lăn quay ra đó rồi, chả biết ngủ hay chưa nữa, chắc là chưa đâu, hắn toàn thức tới nửa đêm cơ mà

- anh… em biết lỗi rồi mà..anh đừng giận nữa – tôi lay lay

Trời ơi, sao mà tôi ghét kiểu bơ người khác vậy cơ chứ.
Chả hiểu lúc đó tôi nghĩ gì bạn ah, tôi nhảy luôn lên người nó. Nghĩ lại thì mình nhảy lên ngồi cũng đúng chỗ lắm, đúng nơi cần ngồi. mà thôi, cái đó không quan trọng.

- “giờ anh muốn gì, em ghét kiểu này lắm đấy”
- “đi xuống, tốt nhất ra chỗ khác”
- “không xuống, khi nào anh ok thì em xuống”
- “thế thì cứ ngồi đấy”
- “ơ… “
- “thế có xuống không?”
- “ em không xuống, anh làm em bực mình lắm rồi, em không….”

-“ anh làm cái gì đấy, ấy khoan”

Có những câu hỏi rất dễ trả lời, nhưng cũng có những câu hỏi mà người ta nghĩ cả đời mà không ra!
Tôi vẫn luôn tự hỏi: “ vì sao hắn với tôi lại trở thành một cặp được nhỉ?” và “hắn thích tôi ở điểm gì cơ chứ”
Nó cứ diễn ra đều đặn, như nó vốn sẽ như thế. Không bi kịch, không éo le cũng chẳng có sự ngăn cấm. Người ta nói nếu tình cảm đến mà không có thử thách, nó nhanh chóng tàn thôi. Có đúng vậy không các bạn??
Aigooo………..

- “ anh làm cái gì đấy, ấy khoan”

Các độc giả của tôi sẽ liên tưởng tới cảnh gì nhỉ? Không phải cảnh xiếc đó chứ?? Hehe!

Tôi không biết miêu tả cảnh này nọ đó đó cho các bạn kiểu gì bây giờ? Với văn phong này, đột nhiên chuyển sang cảnh abc thì… hơi ngộ nhỉ?

Nó hành động bất thình lình làm tôi không kịp phản ứng, đang thế: cưỡi ngựa xem hoa, tôi bỗng dưng “bị” chuyển sang thế: “lấy thịt đè người”

Thật sự thì hắn to hơn tôi, cho nên để cựa quậy thì khó lắm. nhưng mà nghĩ lại thì cũng thích, nếu tôi cố gắng vùng vẫy thì hắn cũng không thể làm gì được tôi cả. Chỉ có điều…lúc đó…tôi…lại giả vờ chống cự…vì tôi cũng thích. Ôi, xấu hổ quá!

Tôi xác nhận với bạn: chúng tôi đã thực hiện cảnh nóng lần thứ hai, sau lần thực hiện đã bị bỏ dở và phá hỏng.

Tôi xem phim xiếc, thấy mấy bạn diễn viên cứ rên hứ hứ, nhưng mà…ở lần thứ hai này cũng tệ không kém gì lần thứ nhất của tôi, chỉ có điều nó không bị can thiệp bởi người thứ ba thôi.

Vẫn những nụ hôn tôi thích. Tôi thích hôn lắm, mỗi lần hôn xong môi đỏ chót. Nếu yêu mà chỉ có hôn thì vẫn chịu được. Những nụ hôn vào mắt rất là thích, như đang được mát xa vậy, và nó cũng như một cách để tôi hiểu hắn yêu tôi. Lần này chúng tôi thành thạo hơn, dù chỉ một chút thôi. Cảm giác gượng gạo cũng đã qua, ít nhất lần này không phải hắn tiến đến tôi lùi lại, mà là cả hai cùng tiến.

Dù sao thì tôi cũng không thể hiểu nó học ở đâu cái trò hôn vào tai. Đến giờ vẫn cứ thấy sởn cả da gà. Nói chung là tôi không thích kiểu đó, buồn buồn, nhột nhột, nhưng mà… da gà cứ nổi hết cả lên. Hậu quả của việc copy nguyên văn phim xiếc là thế đó.

Tôi thích làm chuyện đó, nhưng chỉ ở công đoạn ABC thôi. Đến công đoạn XYZ thì tôi rất sợ, thực sự là ác mộng của tôi. Ngâm cứu ở trên web, người ta làm dễ dàng và chả thấy gì cả, không hiểu họ luyện được ở đâu tinh thần gang thép như vậy.

Mỗi lần nó cứ dịch chuyển dần xuống dưới là tôi lại cũng dịch xuống dưới, thực ra không phải không thích nhưng…
- “có đau lắm không em”
- “thôi,anh đừng hỏi nữa ….”

Tôi rất hay xấu hổ, và trong cái công cuộc này thì càng xấu hổ hơn nữa. Cho nên tôi toàn lấy tay che mặt hoặc lấy áo để che đi, nếu như nhìn hắn thì mặt tôi sẽ thành quả gấc mất.

Đau, quả thật là đau. TÔi cũng chợt nghĩ: “mẹ sinh mình ra có đau như vậy không nhỉ”

Có lẽ hắn biết tôi không hề dễ chịu nên cũng rất nhẹ nhàng. Sao cái cảm giác nó cứ dai dẳng như bị ….( xin lỗi các độc giả của tôi) táo bón.!

Không thể hiểu vì sao trên web người ta cười sung sướng và rên hứ hứ được như vậy.

1p….2p…. cái cảm giác nó khác đi nhiều thì phải…

Aigooo, thôi không tả nữa. càng tả càng thấy mình ghê.

Tôi và hắn đã chính thức hòa hợp (theo cách nói nghĩa đen) một buổi tối đáng nhớ, và có lẽ không ai bắt ép ai cả, nó cứ tự nhiên diễn ra thôi. Đúng là tập thể dục buổi tối, mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc… như trâu bò húc nhau.

Cảm giác lạ lắm độc giả của tôi ah, nhưng tôi cũng hiểu vì sao trên phim người ta cứ rên hứ hứ rồi, he he! TÔi cần kể ra chắc các bạn cũng biết vì sao chứ?

Làm xong chuyện đó hình như ai cũng buồn ngủ thì phải. Ôm nhau 1 lúc, cười 1 chút, nói chuyện 1 lúc. Thôi xong, 11h hơn rồi, mẹ gọi giục về, tôi cũng lật đật mặc quần áo vào, mẹ không cho tôi đi ngủ lang, mẹ nói rất ghét vậy vì có nhà không ngủ lại đi sang nhà người khác ngủ. Mắt tôi cứ díp vào chỉ muốn ngủ thôi.Hắn cũng lăn quay ra ngủ rồi. Aigooo. Nhìn nó ngủ cũng hay thật, ngoại trừ việc đang không mặc gì trên người thì cũng hay.

Tôi thích hắn. Trước tới giờ tôi chưa biết yêu là gì? Nhớ, mong, chờ, không thể quên, có lẽ đó là yêu ư? Chỉ có điều nếu giờ không có hắn, tôi chưa biết sẽ thế nào! Vậy goi là yêu chứ??

Tôi hạnh phúc, hắn cũng hanh phúc chứ?
Tôi cười, hắn cũng cười nhỉ?
Và tôi buồn (dù chưa có) liệu hắn có buồn ko?

Lợn ngắm chó ngủ!
Aigooo, vác cặp về thôi. phòng bừa bộn, quần 1 nơi ,áo một nơi. Bàn học thì sách ít, truyện chưởng nhiều. Kẹp trong đống sách có mấy tờ A4. Với trí tò mò của tôi, chí ít tôi cũng phải xem nó là gì.

Nói đến mới nhớ, tôi vẫn giữ bức thư 3 dòng 5 chữ của hắn. Hì hì, thực sự nghĩ lại thì vui lắm, dù nó không hoa văn, cũng chả có gì có thể thấy đó là thật lòng trong câu chữ, nhưng tôi biết chắc nó đã rất suy nghĩ khi gửi cái bức thư đó cho tôi. Tôi chưa nghe hắn nịnh tôi câu nào, cũng chả thấy hắn khen tôi ở điểm gì, toàn trêu ,toàn mắng, toàn chửi nữa. Thế nhưng khi hắn ôm tôi, và những nụ hôn lên trán, lên mắt. Tôi biết rằng, tình cảm của hắn là thật.

Quay lại đống giấy A4 chứ nhỉ, 1 số trang vẽ linh tinh, robot…có cả mấy phương trình toán nữa. Giấy lộn thôi..

Đính chính là có 1 tờ giấy đã làm tôi chú ý. Và tôi đã lén mang nó về nhà.
Nó làm tôi cười suốt cả dọc đường về.
1 tờ giấy đủ để làm con người ta vui.
Admin
Admin
Admin
Tổng số bài gửi : 1268
Điểm : 1517
Chất lượng : 4
Join date : 09/12/2008
Age : 40
http://lgbt.rachkien.info

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Tue May 31, 2011 7:46 am
Thấm thoát cũng 1 năm 8 tháng. Một khoảng thời gian không dài, nhưng cũng không quá ngắn để tôi cảm nhận được nhiều cảm giác. Vui có, buồn có, ghen có, chán có, bức xúc có, cáu giận có…. Nhiều cái có quá, liệu đó đã đủ là hương vị của tình yêu chưa nhỉ?
Tôi thật hạnh phúc phải không các bạn
XUân, hạ, thu, đông: các mùa vẫn đang thay nhau chuyển mùa, chưa bao giờ dừng, cũng như cuộc đời ko bao giờ dừng lại 1 chỗ, sẽ không bao giờ chỉ có một màu hồng

Tôi vẫn có nhiều kỉ niệm, vẫn có nhiều điều muốn nói, nhưng tôi sẽ giữ lại 1 chút các bạn nhé, 1 chút của riêng tôi mà thôi. Tôi hiện tại có lẽ vẫn không khác tôi khi đó là bao. Vẫn là 1 cậu sinh viên hậu đậu, suốt ngày chí chóe với đám bạn. Chỉ có điều, tôi thấy thiếu, thiếu một thứ mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Tháng 4, trời vẫn vương vấn những cơn gió mùa. Vẫn cảm giác se lạnh đó.
Anh và tôi: đã lơn hơn rất nhiều rồi.
Ít chí chóe với nhau, ít cãi nhau hơn.
Giờ chúng tôi dành nhiều thời gian hơn để làm những việc của riêng nhau. Vẫn hạnh phúc,vẫn vui, vẫn cười, và vẫn là một đôi chó với lợn.

Ông trời thật thương tôi các bạn nhỉ?? Cho tôi một tình yêu đáng ghen tị! Nhưng tôi lại ghét ông trời lắm, ông cho tôi nhiều cảm giác mà tôi chưa từng biết, cho tôi nhiêu dư vị của tình yêu, nhưng ông vẫn lấy đi của tôi một thứ.

- “anh phải đi đâu?”
- “Thụy Điển”
- “sao lại phải đi? Sao lại…”
………..

Anh trêu tôi nhỉ? Hay là tôi đang mơ?? Giá như hai suy nghĩ đó của tôi là hiện thực thì tôi đã không ghét ông trời như vậy.

Nếu anh đi, tôi sẽ chờ chứ? Có, và lúc đó tôi thực sự đã nghĩ vậy
Nhưng anh không đi 1 năm, 2 năm, hay kể cả 5 năm. Đó là 1 thời gian vô định để nói rằng khi nào anh về. Định cư là cụm từ tôi sợ. Nó có ma lực đấy bạn ah. Làm cho người ta mất cảm giác, làm cho người ta biết rằng sự chờ đợi là vô vọng, và làm cho tôi biết rằng: anh sẽ không còn ở bên tôi.

Còn chuyện học của anh thì sao? Anh đã học 2 năm rồi, không lẽ tất cả những điều đó lại bỏ đi? Sao anh không xin 2 bác ở lại Việt Nam, sao anh lại phải đi?...
Tôi có nhiều câu hỏi tại sao lắm, nhiều dấu chấm hỏi dặt cho anh, nhưng nó cũng chỉ là câu hỏi bỏ ngỏ mà thôi.

Anh nói với tôi tin này trước một tuần khi anh đi.
Bạn có thích trời se lạnh không? Tôi thì thích lắm, không quá lạnh ,mà cũng không quá nóng. Được ở bên người yêu lúc đó thì còn gì bằng nhỉ? Nhưng đó hình như không phải thời gian thích hợp để nói một lời chia tay với tôi bạn ah. Nó đau hơn, xót xa hơn thì phải.

Sân thượng luôn là nơi tôi tìm đến khi buồn! nó là một người bạn tri kỉ lâu năm của tôi, chỉ ở đó, nghe tôi buồn, nghe tôi than vãn, không nói gì cả, không khuyên nhủ gì cả, chỉ lặng im mà thôi. Mọi thứ đến nhanh quá, tôi chưa kịp định hình ra nó sẽ thế nào, chưa kịp nghĩ tới thì nó đã xảy ra.

Tôi vẫn nhớ ngày anh tặng tôi chiếc nhẫn có khắc chữ “stay with me” bên ngoài, trong vòng là kí hiệu tên tôi và anh. Anh nói với tôi rằng: “ cô bán hàng hỏi em tên Quyên ah” tôi cười. Ngô nghê nhưng vui lắm, tôi vẫn cứ đeo nó, và hôm nay nó là vật thể duy nhất bên tôi ở trên sân thượng lạnh lẽo này.

“Có lẽ lúc người ta buồn nhất, họ lại không thể khóc được. Nó cứ trống trải, tỉnh táo và vô hồn.”

“có lúc tưởng bên nhau, hạnh phúc là tất cả, là mọi thứ
Sau này mới biết, sau mọi thứ ấy, còn có chia tay….’

Tôi đã trốn học cả 1 tuần liền sau đó bạn ah! Không vì lí do gì đặc biệt, chỉ là tôi muốn ở bên anh nhiều hơn. Mà sao tôi vẫn thấy chẳng đủ, không đủ với tôi- kẻ ở lại.
ĐI những nơi từng đi, những quán xá từng ăn, xem những bộ phim…ngồi ở ven hồ…tất cả chỉ để tôi níu kéo lại gì đó một chút kỉ niệm.

Anh vẫn cứ mắng tôi, vẫn trêu tôi như mọi chuyện chưa hề có gì xảy ra. Có lẽ càng cố làm nó bình thường, tôi lại càng cảm thấy nó không bình thường. Tôi không còn cười trước những lời trêu chọc của anh, tôi cố níu anh đi tới 11h đêm, mấy phút cũng được, đi đâu cũng được, miễn là để tôi cảm thấy anh còn ở bên mình.

1 ngày…2 ngày..3 ngày… rồi ngày cuối cùng!
Tối hôm trước khi bay.

Tôi xin mẹ sang nhà anh ngủ, mẹ tôi vẫn ghét tôi đi ngủ lang lắm, mẹ nói có nhà không ngủ, sao lại đi ngủ lang? Trước khi sang nhà anh, tôi đã tự nhủ: “mày không được khóc, mạnh mẽ lên”

Tôi ăn bữa cơm với hai bác, bác dặn dò tôi chăm chỉ học hành, vâng lời ba mẹ. Bác động viên tôi nhiều lắm, nhưng sao tôi lại không nhớ điều gì? Bác nấu cơm ngon lắm, nhưng sao hôm nay nó nhạt quá. Tôi cứ cúi gằm xuống ăn, khóe mắt cay khi bác dặn dò tôi. Tôi yêu và thương hai bác lắm, và tôi luôn muốn nói :” 2 bác như một gia đình thứ hai của con vậy”

‘Thời gian ah, sao cậu lại cứ chạy trốn khỏi tôi vậy? sao không ở bên tôi 1 ngày nữa thôi, rồi ngày mai tôi sẽ không than phiền gì cậu nữa đâu!”

Tôi giúp anh gấp lại một số quần áo, mấy quyển sách…vài thứ linh tinh.
Tôi không biết làm gì để đưa cho anh, cũng không biết lấy gì để làm kỉ niệm của nhau. Anh cũng không đưa tôi cái gì cả, và bức thư 3 dòng 5 chữ có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất mà anh dành cho tôi. Còn tôi biết dành gì cho anh vào lúc này?

Anh vẫn cười nói, vẫn liến thoắng những câu chuyện. Tôi ngồi đối diện, nghe anh dặn dò. Giờ anh giống bác gái thật rồi đó, dặn tôi không được thế này, không được làm như thế khác. Nhìn anh thật buồn cười với dáng vẻ của ông cụ non. Anh khác rồi, khác với tên đã trêu tôi ngay khi tôi mới nhập học, khác với tên đã làm tôi khóc sướt mướt, và khác với tên đã làm cho em ngây người vì bức thư tình.

Anh ah, anh có biết không? Em không nhớ bất cứ điều gì anh nói cả, cứ nghe anh nói thôi, em nghĩ ngày mai em còn có được nghe anh nói như vậy nữa không, sao em thèm cảm giác anh trêu em đến như vậy, em thèm cảm giác anh mắng em. Vì ngày mai em đã không còn được nghe những lời đó nữa rồi.

Tôi ngồi vào lòng anh, nghe anh nói rất nhiều, kể cho tôi nghe nhiều điều về lớp, về những trò tai quái mà anh chưa kịp làm với tôi. GIọng anh khác có phải không anh? Anh cũng buồn như em đúng không?
- “em lớn rồi, nhớ đừng trẻ con. Ai trêu thì đừng có…”

Tôi cắt ngang lời anh nói bằng nụ hôn, nó không hoàn hảo nhưng lại là tất cả những gì tôi có cộng lại dành cho anh. Anh đừng nói nữa được không anh, hãy cứ ôm em, và hôn e, anh vẫn chê em trẻ con, hay đòi hỏi, nhưng hãy cứ để em là trẻ con của anh nhé.

Nhẹ nhàng, những nụ hôn vào trán. Tôi vẫn thích anh hôn lên mắt. Nó cho tôi cảm giác an toàn, cảm giác anh yêu tôi. Giờ đây, tôi chỉ muốn vậy thôi.

- “anh yêu em”

Anh nói với tôi. Chỉ ba từ đó thôi, nhưng đó lại là ba từ tôi nhớ nhất. Tôi chưa bao giờ nói yêu anh trước mặt anh cả, và anh cũng vậy. Cứ mặc định rằng đó là yêu, nhưng lại chưa hề nói. Sao anh lại nói lúc này hả anh, sao anh lại để dến bây giờ mới nói?

Có những câu hỏi tôi viết ra, mà đến bây giờ tôi vẫn chưa có câu trả lời từ anh. Có lẽ
đơn giản nó là vậy thôi anh nhỉ?

Mắt anh đỏ hoe, hình như anh khóc.
Nhưng: anh cười với tôi.
Vì sao anh khóc?
để làm em khóc!
Không được khóc
Không được khóc
Nén vào…

Anh ah, em đã quá yêu anh mất rồi
Làm em hạnh phúc, rồi anh bỏ lại mình em.

Em tránh nhìn ánh mắt của anh, nhìn nó em sẽ khóc mất. Quay vào góc tường, những giọt nước mắt cứ rơi, bặm môi để không khóc thành tiếng, em run… Em không muốn anh thấy em đang khóc, vì như vậy em sẽ yếu đuối, và anh sẽ không vui phải không anh?

Em dã hứa với anh rồi mà, em sẽ mạnh mẽ, em vẫn sẽ bình thường. Nhưng lại không có anh!

Anh ôm em, như 1 điều gì đó an ủi với em. Bạn đã bao giờ để ý 'sự khóc' của 1 đứa trẻ chưa, ban đầu nó thút thít, lảng ra 1 chỗ, và nếu không có ai dỗ dành, nó sẽ thút thít, lánh xa mọi người như thế mãi, có thể bỏ cả bữa ăn, giận dỗi suốt ngày. Còn nếu có người đến dỗ nó, nó sẽ oà lên khóc, khóc nức nở, càng dỗ càng khóc, khóc đến mặt đỏ gay, nước mũi dầm dề. Cái khóc giết buồn. Anh nói em trẻ con cũng đúng anh nhỉ? Vì lúc này em có khác gì 1 đứa trẻ con đâu.

Anh muốn em đừng khóc, em lại khóc nhiều hơn. Anh muốn em bớt buồn, em lại buồn nhiều hơn. Mắt em khô, và những giọt nước mắt vẫn cứ rơi.

- “em cũng yêu anh chứ?”

Em muốn trả lời anh lắm, muốn hét lên rằng: có, em yêu anh nhiều lắm. Nhưng lại không thể nói lên mấy chữ đó, nước mắt làm em lạc giọng, chỉ gật thôi. Vậy là anh hiểu đúng không anh

Giọng anh lạc đi. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, tôi với anh sẽ không còn nằm ở đây để có thể nói chuyện với nhau như thế này!

Thời gian ah, cậu thật ác với tôi cậu biết không: tôi cầu xin cậu, hãy cho tôi dừng lại tại thời điểm này ,thêm một chút, một chút nữa thôi. Vậy mà cậu vẫn chạy, từng phút vẫn cứ trôi

Anh và em
Chúng ta yêu nhau đúng chứ anh
Chúng hạnh phúc phải không anh
Vì sao hôm nay em buồn
Vì sao hôm nay nước mắt em rơi
Sao nước mắt cứ rơi nhiều thế?
sao em cứ khóc – khóc hoài – khóc mãi…..

em đã thức cả đêm cùng anh. Buồn ngủ anh nhỉ, mắt cứ díp lại, em muốn ngồi cả đêm nghe anh nói, muốn cả đêm nhìn anh, để nhớ mặt anh, nhớ giọng nói của anh… vậy mà em lại ngủ quên mất.

em đã sưng húp hết cả mắt vì anh đó. Sáng dậy, bác cứ tưởng em bị anh đấm hay sao mà lại thâm xì cả mắt.
Vậy là ngày mới bắt đầu rồi
Hôm nay là ngày em không mong chờ.

QUãng đường ra tới sân bay thật dài, và em vẫn cứ buồn ngủ. Anh nói dựa vào vai anh mà ngủ, khi nào đến anh sẽ đánh thức em. Em lại lăn ra ngủ, giờ em cũng hiểu vì sao anh gọi em là lợn.

Thủ tục đã xong, mọi thứ đã hoàn tất, có em và anh ở đó, sân bay trống trải. Em với anh không có 1 cái chia tay lãng mạn, cũng không thấy sự níu kéo trong cảm xúc.

- “anh sang đó thì báo cho em nhé, đi cẩn thận, nhớ là không được quên em đâu ha”
- “uh, em ở nhà ngoan, nhớ nghe lời các bác”
…..

Một cái ôm chặt, như 2 thằng bạn thân ôm nhau khi sắp phải chia tay.
Chỉ mấy giây thôi, mà sao em không muốn buông ra.
Nước mặt em cạn khô rồi thì phải anh ah, em không còn khóc được nữa, chỉ thẫn thờ ôm anh mà thôi.

Em sẽ không khóc đâu
Đó là trò trẻ con - anh vẫn thường bảo thế
Mà em đâu còn là đứa trẻ...

Dĩ nhiên, chia tay là tiếc nuối
và có thể xót xa
Cũng có thể day dứt
Và ám ảnh
Nhưng, mọi chuyện sẽ qua

Em sẽ không khóc đâu
Chỉ là một hạt bụi đường làm mắt đỏ
Và xung quanh có nhiều người quá
Người ta đang níu áo nhau
Người ta đang vẫy chào nhau
Người ta đang tiễn biệt nhau...

Em sẽ không khóc đâu
Khi chuyến bay chuyển bánh
Anh sẽ mờ dần
như ảo ảnh
Như một điều ngốc nghếch đã qua
Nước mắt em sẽ chảy
Cho em và cho anh.
…………………………………………� �………………

2 năm sau.
1 ngày hè, nắng.
6h30 am:
Điện thoại reo
- “ còn chưa dậy ah con lợn, xuống mở cửa cho anh”
………….

Hì hì, các bạn độc giả của tôi ah, đoạn 2 năm sau đó là tôi hi vọng nó sẽ xảy ra đó, chứ nó không phải là hiện thực. Nhưng mọi thứ đều có hy vọng đúng không bạn. Tôi vẫn hy vọng 1 ngày nào đó giấc mơ của tôi thành hiện thực, cũng như các bạn hãy hi vọng, và có niềm tin vào tình yêu nhé

Hãy yêu hết mình khi còn được yêu
Để không nuối tiếc khi phải xa nhau.

Buồn không anh khi biển tình dậy sóng ?
Dâng ngập tràng đôi mắt biếc long lanh
Buồn không anh khi phố chiều không em?
Những cuộc vui đã mất dần trên giao lộ

Buồn không anh những đêm em xa vắng ?
Trăng đầu mùa không ai ngắm cùng anh
Buồn không anh khi mưa rơi trên triền nhớ ?
Giọt ngắn dài cho day dẳng niềm đau


Buồn không anh khi tình mình ngang trái ?
Mộng ban đầu như lục bình trôi
Buồn không anh khi nhắc đến dở dang ?


Anh sẽ không bao giờ đọc câu chuyện này đâu, nhưng với em, anh vẫn sẽ mãi là người đầu tiên em yêu, yêu thật lòng!
Sponsored content

Chó điên - Lợn dại [ST] Empty Re: Chó điên - Lợn dại [ST]

Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết